Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 884: Cộng đồng mạng kêu gọi

“Cậu...” Vương Minh Dương kinh ngạc.
Lâm Phàm chớp chớp mắt nói: “Sao thế, có chuyện gì à?”
Vương Minh Dương không nói nên lời: “Chúng tôi ở bên ngoài lo lắng muốn chết mà cậu lại ngồi ở đây ăn uống thoải mái như vậy, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
“Không có gì mà, chỉ là thay đổi môi trường một chút. Anh xem, tâm trạng của tôi gần đây không được tốt lắm. Con người cần phải bay nhảy một chút nha. Bay nhảy không đáng sợ, bay nhảy quá giới hạn, lạc trôi không biết đường về mới đáng sợ. Nhân tiện, anh có muốn ăn cua không? Cua lông ở hồ Dương Thành, thịt rất dai.” Lâm Phàm vui vẻ trả lời.
Vương Minh Dương ngu người đứng im, ánh mắt lộ ra vẻ đau buồn, anh ta không hiểu nổi người anh em này nữa rồi. Tên này muốn làm gì không biết nữa, có người nào đầu óc bình thường lại muốn đi ngồi tù cơ chứ.
Vương Minh Dương hít một hơi sâu, khiến cho bản thân bình tĩnh lại: “Cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu sẽ bị giữ ở đây bao lâu?”
Lâm Phàm cắn một miếng thịt càng cua: “Một tháng. Tôi làm sai nên chủ động yêu cầu như vậy. Chẳng phải nên tiếp nhận xét xử công bằng hay sao? Đúng rồi, anh có ăn cua không?”
“Không ăn, tôi trở về nghỉ ngơi một chút.” Vương Minh Dương trả lời.
Lâm Phàm cũng không giữ anh ta lại: “Được, có chuyện gì thì nhớ hú tôi một tiếng. Điện thoại tôi luôn mang theo người, nhân tiện anh giúp tôi chuyển ít đồ qua đây nhé, tôi không có chuẩn bị trước.”
Vương Minh Dương yên lặng gật đầu: “Đã biết.”
Ở ngoài.
Vương Minh Dương đi ra ngoài.
Bây giờ anh ta nửa chữ cũng không muốn nói, con mẹ nó, ai có thể nói cho anh ta biết là Lâm Phàm hắn có đúng là đang ngồi tù không vậy? Đây không phải là đang đi nghỉ dưỡng hưởng thụ hay sao?
Sau đó Ngô Hoán Nguyệt và những người khác liên tục gọi điện thoại tới.
Vương Minh Dương chỉ có thể nói một câu bảo họ không cần lo lắng. Tên nhóc này đang thoải mái hơn ai hết, lại hại bọn họ chạy tới chạy lui, lo lắng vô cùng. Giờ đã nhìn thấy người, không có xảy ra bất cứ vấn đề gì, còn vô cùng vui vẻ hạnh phúc.
Lưu Hiểu Thiên liên tục túc trực bên cạnh Lâm Phàm, anh ta có chút không hiểu Lâm đại sư. Não của người này không biết chứa cái gì lại có thể có suy nghĩ này.
Như gió cuốn mây tan, cua lông nhanh chóng bị Lâm Phàm chén sạch sẽ.
Lâm Phàm lịch sự lau miệng, sau đó vui vẻ nói: “Được rồi, đi tới phòng giam thôi.”
Tình hình hiện nay đương nhiên không phải đi tới nhà giam, chỉ là tạm giam mà thôi.
“Được.” Lưu Hiểu Thiên tâm trạng vô cùng phức tạp, không nói một câu.
Bên trên có quan lớn ra mặt nên chuyện này đã được giải quyết ổn thỏa, chỉ là tạm thời không thể công bố ra bên ngoài, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.
Ở ngoài.
Không khí trên mạng vẫn còn đang sôi sùng sục.
Đã một ngày rồi vẫn chưa có thông tin gì.
“Cánh phóng viên có làm việc được không vậy? Lâu như vậy rồi mà một tin xác thực cũng không có”
“Lâm đại sư trong đó sẽ không bị người ta chèn ép đó chứ?”
“Lầu trên nằm mơ sao? Lâm đại sư có thể để cho người khác bắt nạt sao?”
“Ha ha, người này quá kiêu căng, nên sớm bị bắt mới phải. Để tôi phổ cập cho các người một chút, phạm vào tội này thì một năm là ít nhất. Hơn nữa nhà nước đã có quy định, gặp phải những trường hợp này không cần biết tình hình cụ thể ra sao cũng đều phải nghiêm túc trừng phạt.”
“Cmn lầu trên cút đi được rồi đấy!”
“Đúng thế, Lâm đại sư tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.”

Ngày hôm sau!
Trại tạm giam.
Lâm Phàm tỉnh giấc, tay sờ chiếc ga giường mới tinh ở bên dưới, trên mặt nở nụ cười vui vẻ.
Căn phòng tuy nhỏ nhưng tiện nghi đều có đủ.
Vương Minh Dương làm việc vẫn rất đáng tin cậy, những đồ này đều là hàng cao cấp.
Ánh mắt nhìn về phía song sắt cửa sổ, hắn bỗng nhiên muốn hát bài “Giọt nước mắt sau song sắt.”
Đáng thương quá!
Đột nhiên, Lâm Phàm cảm nhận được ánh mắt từ xa quét tới.
Chỉ nhìn thấy người ở các phòng giam khác ánh mắt thèm thuồng nhìn về phía Lâm Phàm, đồng thời trên mặt họ đều hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Có người đã ở đây vài tháng rồi.
Có người cũng đã bị giam giữ gần một năm.
Chưa bao giờ nhìn thấy tình huống như này.
Tên này có phải là đang ngồi tù không vậy? Sao lại có cảm giác hắn giống như đang thuê trọ mà không cần trả tiền trọ thế này?
Quả thật không có vương pháp mà.
Trên mạng.
“Đã qua ngày thứ ba rồi sao vẫn chưa có tin gì thế?”
“Không biết nữa, có ai biết tình hình như nào rồi không?”
“Cảm ơn Lâm đại sư đã giúp gia đình tôi lấy lại được tiền tiết kiệm.”
“Lâm đại sư vạch mặt những kẻ lừa đảo kia, chúng tôi cũng đã nhận lại được số tiền bị lừa.”
“Bây giờ Lâm đại sư đang cần sự giúp đỡ của chúng ta. Ở trong đó chắc hắn rất khổ sở, chúng ta cần tạo làn sóng dư luận để có thể cứu Lâm đại sư ra ngoài.”
“Đúng thế, giờ tôi sẽ đi đăng bài trên các diễn đàn lớn.”
Lúc này, không ít cư dân mạng đang lang thang trên khắp các diễn đàn đăng bài và gắn banner tuyên truyền. Hành động của Lâm đại sư rất được mọi người tán thương, họ cảm thấy đây là một việc làm vô cùng lớn lao. Trong mắt họ, Lâm Phàm chính là anh hùng.
Hiện giờ Lâm đại sư đã bị giam giữ mà bọn họ chỉ có thể giương mắt nhìn. Lần này bọn họ quyết không khoan nhượng, bằng mọi giá phải dốc toàn lực cứu Lâm đại sư.
Thời điểm đó, có không ít bài viết phóng đại bắt đầu xuất hiện.
‘Lâm đại sư bị bắt, hiện tại không có tin tức gì, có thể đang bị tra tấn để lấy lời khai’
‘Anh hùng của chúng ta đang chịu khổ cực, chúng ta không thể ngồi im, nhất định phải cứu Lâm đại sư’
‘Yêu cầu giảm nhẹ hình phạt’

Bạn cần đăng nhập để bình luận