Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 607: Giả mạo

Các y tá gần đó đều lau nước mắt. Các cô ấy rất thích bé gái này, con bé rất mạnh mẽ, khác biệt hoàn toàn với những đứa trẻ khác. Bé rất hay mang đến niềm vui cho các cô nhưng họ biết đây có thể là lần cuối cùng. Theo hội chẩn của các chuyên gia, dù phẫu thuật có thành công thì tỉ lệ sống sót vẫn chưa đến 10%, chưa kể tỉ lệ phẫu thuật thất bại lên đến 80%.
Lâm Phàm nhìn cô bé, sau đó nhìn bác sĩ đi thay quần áo giải phẫu, lặng lẽ đi theo phía sau.
Lần này bác sĩ chịu trách nhiệm giải phẫu chính là một bác sĩ ngoại khoa có hơn hai mươi năm kinh nghiệm, thế nhưng ông ta rất hồi hộp, không thể giữ bình tĩnh nổi nữa. Dù gia đình bệnh nhân đã ký tên trên giấy miễn trừ trách nhiệm nhưng ông ta cũng không thể xem như mình không hề có chút liên quan nào, ông ta thật lòng muốn cứu sống bé gái đáng yêu này.
Trong phòng thay đồ.
Bác sĩ giải phẫu chính đang thay quần áo bỗng nhiên có một tiếng mở cửa vọng vào, bác sĩ giải phẫu chính lên tiếng nói: “Xong ngay đây, chuẩn bị mọi trang thiết bị dụng cụ kỹ càng, đừng để xảy ra sơ suất gì nhé!”
Không có tiếng đáp lại.
Bác sĩ giải phẫu chính nghi ngờ, vừa mới chuẩn bị quay đầu lại, hai mắt bỗng tối sầm, xỉu ngay tại chỗ.
“Ngại quá, ông chịu khổ tí nhé!” Lâm Phàm thả bác sĩ giải phẫu chính xuống, sau đó không nói không rằng lột quần áo trên người đối phương ra, thoáng thấy ở cửa ra vào có một sợi dây thừng, hắn sợ đối phương tỉnh dậy quá sớm nên đành phải trói gô ông ta lại, đề phòng bất trắc.
Hiện giờ cảnh tượng bác sĩ giải phẫu chính bị trói chặt, toàn thân trên dưới anh ta chỉ còn sót lại chiếc quần lót quả là một hình ảnh quá nhạy cảm, khiến người ta không dám nhìn lâu.
Sau khi chuẩn bị chu đáo, Lâm Phàm đeo khẩu trang màu trắng lên mặt, đi thẳng ra ngoài đồng thời khóa trái cửa từ bên trong, bảo đảm an toàn.
Mấy cái chuyện giải phẫu phức tạp như vậy tất nhiên phải để hắn ra tay rồi.
Làm xong chuyện này là có thể đi chỗ khác ngay.
Ting ting!
Điện thoại của bác sĩ giải phẫu chính kêu lên, Lâm Phàm bắt máy, tiếng y tá vang lên trong điện thoại.
“Bác sĩ Mao, phòng phẫu thuật đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Lâm Phàm không dám nhiều lời, chỉ đáp một tiếng “Ừm” ngắn gọn.
Y tá cũng đang bận đến bù đầu, không chú ý âm thanh này có gì khác lạ. Sau đó cô đi thẳng đến cửa phòng phẫu thuật, người ở đây khá đông đúc, có đến mấy ca giải phẫu đang tiến hành cùng lúc, những thân nhân người bệnh đều đợi bên ngoài.
Muốn vào phòng giải phẫu cần phải nhập mật khẩu, Lâm Phàm thấy cảnh này bỗng thấy ngớ người, cái này mật khẩu là bao nhiêu ấy nhỉ?
May mắn có một nhân viên y tế muốn vào, nhập mật khẩu, cửa mở ra.
Tại quầy ngay trước cửa ra vào, Lâm Phàm giao điện thoại cho nhân viên y tế. Ngay lúc này một y tá vội chạy đến: “Bác sĩ Mao, mọi người đang chờ anh kìa.”
Y tá hơi vội vàng nên không nhìn kỹ Lâm Phàm. Nếu nhìn kỹ có lẽ sẽ phát hiện ra ánh mắt của bác sĩ Mao hơi khác, bây giờ khuôn mặt Lâm Phàm đã bị khẩu trang che mất, chỉ còn sót lại một đôi mắt lộ ra bên ngoài.
Toàn bộ quá trình Lâm Phàm cúi đầu thấp xuống, không cho ai được thấy mặt mình. Làm mấy chuyện này giống như đi ăn trộm, đúng là vô cùng kích thích.
Không phải hắn không tin tưởng bác sĩ giải phẫu chính lần này, tuy nhiên đối với giải phẫu lần này hắn hiểu rõ, ngay cả bản thân bác sĩ giải phẫu chính cũng không dám chắc mình sẽ thành công. Nếu vậy hắn đành phải ra tay thôi, một cô bé tươi tắn, tuổi đời còn dài ở phía trước sao có thể phải chịu đựng một kết quả bi thảm được?
Không phải hắn quá mức tự tin mà là hắn đang cực kỳ tin tưởng ở Bách Khoa Toàn Thư.
Khử trùng toàn thân, mang bao tay tiệt trùng, công việc chuẩn bị đã hoàn tất.
“Bắt đầu!” Lâm Phàm nói khẽ, trước đó bác sĩ gây mê đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, bắt đầu tiến hành giải phẫu.
Ở bên ngoài.
Cha mẹ cô bé ngồi chờ ở bên ngoài, từng phút giây trôi qua hai người đều đắm chìm trong sợ hãi. Họ không biết kết quả sẽ ra sao, họ rất mong tất cả sẽ thành công để con gái họ bình an vượt qua.
Cho dù trước khi giải phẫu, bệnh viện đã cảnh báo họ tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Trong thâm tâm họ vẫn hiểu tình trạng con mình rất nguy nan, hơn nữa tỷ lệ phẫu thuật thành công rất thấp, có thành công đi chăng nữa thì hậu phẫu cũng rất nguy hiểm. Tất cả những điều này đã làm cho họ không có mấy hy vọng.
Trong phòng giải phẫu.
“Huyết áp bình thường.”
Nhân viên y tế luôn theo dõi tình trạng bệnh nhân để liên túc báo cáo.
Bên cạnh đó cũng có một chuyên viên ghi chép lại quá trình giải phẫu.
Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm giải phẫu, nói không hồi hộp là dối lòng. Thế nhưng khi đang tiến hành giải phẫu, hắn phát hiện những chuyện mình làm dường như là một loại bản năng ăn sâu vào máu, làm xong bước này đã biết chuyện tiếp theo là phải làm thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận