Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1078: Đi vườn thú với Ngô U Lan

“Hay là, cứ trao hết các thứ hạng cho Thượng Hải luôn đi?” Ông Khâu nói.
“Không được đâu, nếu trao hết cho bên Thượng Hải thì những địa phương khác phải thế nào? Nếu danh sách được công bố ra thì không phải chúng ta sẽ bị người ta mắng chết à?”
Ông Khâu: “Vậy mọi người nói làm sao bây giờ? Dựa theo trình độ tranh vẽ thì rõ ràng ở Thượng Hải cao hơn nhiều so với những địa phương khác cơ mà.”
“Mọi người thấy thế này được không? Chúng ta thêm một số giải khuyến khích nữa, chẳng phải sẽ không có vấn đề gì sao?”
“Đây cũng là một cách, nếu không cho thứ hạng khích lệ một chút thì trong lòng chúng ta cũng không thể nào chịu nổi, theo tôi thấy thì cứ làm theo cách đó đi.”
“Xem lại một lần nữa nào, lần này xem xét cho thật kỹ vào. Các chi tiết, bút pháp đều phải cẩn thận nhìn lại, dùng con mắt chuyên nghiệp mà bình chọn rồi phân chia ra các thứ hạng.”
“Nếu dựa theo quy tắc nghiêm ngặt, vậy thì giải nhì và giải ba sẽ dễ dàng xếp hơn rồi, có điều những bức tranh bên phía Thượng Hải cơ hồ bao hết cả giải hai và ba. Vậy giải nhất sẽ trao cho tác phẩm nào đây?”
Ông Khâu: “Trong tay tôi có hai bức tranh, một là của Thượng Hải, hai là của Thủ Đô. Chẳng qua tôi lại thích bức tranh sơn thủy này hơn, so với bức tranh vẽ hoa và chim thì cao hơn cả hai cấp bậc. Cho nên tôi đề nghị trao giải nhất cho họa sí nhí Tiểu Bàn (tên của nhóc mập mạp), mọi người thấy thế nào?”
Mọi người cùng thảo luận.
“Ừm, thực lực của họa sĩ nhí sáu tuổi Tiểu Bàn này rất tốt, bức vẽ trông rất sinh động. Có thể nói là lấy giải nhất bằng thực lực, bức tranh còn lại thì trao giải nhì vậy.”
“Hôm nay Thượng Hải quái lạ thật đấy, những năm trước có bao giờ xảy ra tình trạng này đâu.”
“Ai mà biết, nhưng bây giờ đã vượt qua chỉ tiêu rồi, phần thưởng cũng phải gấp rút chuẩn bị đi thôi.”
“Lần đầu tiên phát hiện làm giám khảo cho bọn trẻ là việc đau khổ như thế này.”
“Không chỉ có một mình ông đau khổ đâu mà chúng tôi đều rất đau khổ đó.”
Cộc cộc.
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, sau đó một người đàn ông đi vào.
Ông Khâu: “Tiểu Trần, có chuyện gì thế?”
Tiểu Trần này là người phụ trách ngoại giao cho Hiệp hội quốc họa, tuy là không liên quan đến vẽ tranh nhưng Hiệp hội quốc họa cũng cần giao tiếp với người ngoài giới.
Tiểu Trần đeo mắt kính nhìn rất lịch sự văn nhã, đồng thời cũng rất nhiệt tình: “Ông Khâu, đã xác định được giải nhất chưa?”
Ông Khâu gật đầu: “Xác định rồi, giải nhất trao cho họa sĩ nhí sáu tuổi Tiểu Bàn ở Thượng Hải, tác phẩm đó rất tốt.”
Tiểu Trần im lặng một lúc: “Giải nhất này nên trao cho Vương Hạo Dương ở Thủ Đô đi. Vương Hạo Dương này có cha là một trong những người lãnh đạo ở Thủ Đô, vừa nãy vị lãnh đạo đó gọi điện qua đây nói rõ muốn cho con của ông ta lấy được giải nhất. Với lại Vương Hạo Dương cũng là học trò của ông Ngô nên chúng ta cũng phải nể mặt họ.”
Ông Khâu sững người: “Cậu đang nói là học trò của anh Ngô, Ngô Quan Minh sao?”
Tiểu Trần gật đầu: “Vâng, đúng vậy, nên giải thưởng này trao cho Vương Hạo Dương, các thứ hạng còn lại thì mọi người cứ tự quyết định là được.”
“Tiểu Trần, như vậy không hay lắm đâu! Dùng thực lực để lấy thứ hạng, việc này chú trọng nhất chính là công bằng, làm sao có thể đi cửa sau được? Chưa kể tác phẩm của Vương Hạo Dương kém hơn so với tác phẩm này không ít đâu.”
Tiểu Trần lắc đầu: “Ài, các vị đại sư à, sao mọi người lại nghĩ như thế chứ? Cái này chỉ là cuộc thi giữa bọn trẻ con thôi mà, cũng không phải không cho thứ hạng, đừng vì chuyện này mà đắc tội người ta chớ. Huống chi mới sáu tuổi mà đã lấy hạng nhất thì sẽ dễ dàng làm cho đứa bé kia kiêu ngạo, không bằng cứ đè ép một chút, sau này càng dễ thành tài có phải không?”
Mọi người đều lắc đầu, e là chuyện này đã được xác định rồi.
Ông Khâu cũng không nói nhiều: “Vậy được.” Xem như ông ta đã đồng ý với cách nói của Tiểu Trần.
Tiểu Trần gật đầu: “Được rồi, tôi không làm phiền các vị nữa. À đúng rồi, mọi người đưa cho tôi danh sách giải thưởng để tôi liên hệ với cửa hàng để người ta còn làm phần thưởng và giấy chứng nhận nữa.”
Thượng Hải, vườn bách thú.
“U Lan, cô cứ kéo lấy tôi thế này làm cho tôi hơi mất tự nhiên đấy.” Lâm Phàm cười cười nhìn Ngô U Lan khoác tay mình, cô gái này càng ngày càng lớn gan, còn dám táy máy tay chân với hắn.
“Hì hì.” Ngô U Lan vui vẻ cười: “Một lát nữa là tự nhiên thôi mà, anh nhìn xung quanh xem, ai cũng khoác tay hết mà. Huống chi được một cô gái trẻ trung xinh đẹp như tôi khoác tay không phải sẽ càng làm anh nở mày nở mặt hơn à.”
Lâm Phàm lắc đầu yếu ớt cười nói: “Cô gái này, muốn sàm sỡ tôi thì nói đại đi, còn bày đặt nói đạo lý.”
Ngô U Lan không nói gì, dù sao vẫn cứ gắt gao bám vào người Lâm Phàm.
Lần đi chơi này, Ngô U Lan mặc đồ rất thời trang, cũng rất trẻ trung xinh đẹp. Tóc dài xõa sau lưng, mỗi lần nhìn hắn thì đôi mắt sáng ngời, cong cong như ánh trăng, nụ cười rực rỡ rất thu hút người khác.
Còn không phải sao, có vài thanh niên xung quanh cũng thỉnh thoảng xoay qua lén nhìn, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận