Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 478: Lâm đại sư muốn livestream

Ngày hôm sau!
Cửa hàng ở khu buôn bán của phố Thiên Hoành vẫn còn đang trang trí, vì vậy mỗi ngày Triệu Chung Dương cũng không có việc gì để làm, nên thức dậy rất muộn.
Đinh đinh.
“Ai vậy? Mới sáng sớm đã gọi điện thoại tới rồi.” Triệu Chung Dương vẫn còn mơ màng, nhưng khi nghe bên trong điện thoại truyền đến giọng nói hưng phấn thậm chí là có chút chờ mong không kịp của Lâm Phàm.
“Tới nhà của tôi nhanh đi! Hôm nay tôi muốn livestream.” Lâm Phàm rất hưng phấn nói trong điện thoại, trải qua chuyện ngày hôm qua, cuối cùng hắn cũng đã tìm được cách tốt nhất để hoàn thành kiến thức ở trang thứ bảy này.
Vốn dĩ Lâm Phàm còn cân nhắc có nên đi Macao một chuyến hay không? Để người khác đều sùng bái chính mình, nhưng sau khi suy nghĩ lại thì chuyện này có vẻ không khoa học lắm. Nếu lúc đó, hắn thắng tiền của người khác thì người khác còn có thể sùng bái hắn sao? Ý tưởng đó thật đúng là kỳ quặc mà.
Triệu Chung Dương: “Lâm đại sư! Sao sớm vậy, có ý tưởng gì sao?.”
Lâm Phàm cười nói: “Livestream nha! Tôi muốn mượn tài khoản của cậu để livestream một chút. Có được không?”
Triệu Chung Dương hơi sững sờ, cũng không nghĩ tới Lâm đại sư lại muốn chủ động livestream, nhưng khi nhìn đồng hồ thì cậu ta phát hiện bây giờ mới tám giờ sáng thôi: “Ông chủ ơi! Giờ mà muốn livestream thì cũng quá sớm đi, mới có tám giờ thôi hà. Mọi người còn đang ngủ mà, căn bản không có người nào xem đâu, tôi thấy không bằng anh đổi lại giữa trưa hoặc buổi chiều được không? Thời điểm đó là có nhiều người xem nhất.”
Rất nhanh trong điện thoại truyền đến âm thanh trầm thấp.
“Được thôi.”
Triệu Chung Dương cũng bất đắc dĩ, cậu ta cảm thấy mình thật tệ khi đập tan sự nhiệt tình của Lâm đại sư, chần chừ một chút rồi nói: “Chờ một chút tôi sẽ đến ngay. Tuy là tám giờ sáng chắc cũng có người xem mà.”
Quả nhiên, giọng nói của Lâm Phàm đã vui vẻ trở lại: “Được! Tôi ở nhà chờ cậu, nhanh lên nhe.”
Triệu Chung Dương cũng không biết Lâm đại sư muốn livestream nội dung gì nên hơi tò mò một chút. Sau đó nhanh chóng rửa mặt, đi ra ngoài, rồi lái xe chạy về hướng nhà của Lâm Phàm.
...
Trong phòng.
Lâm Phàm đang tìm quần áo để mặc vì livestream lần này rất nghiêm túc, nhất định phải mặc chỉnh tề mới được. Cuối cùng hắn mở máy điều hoà không khí trong phòng lớn lên một chút. Sau đó nhanh chóng mặc một bộ âu phục màu đen lên người, đồng thời dùng keo xịt tóc, lập tức quay lưng lại. Không biết hắn lấy cái kính đen từ đâu ra, đeo lên, rồi đứng soi gương, trông cũng không tệ. Mẹ nó! Đẹp trai y như thần bài.
Sau đó hắn tìm được hai bộ bài trong ngăn kéo.
“Hôm nay mình phải cố gắng phát huy hết khả năng, cho mọi người biết kỹ thuật chân chính là như thế nào.”
Đây là sau khi nhận được kiến thức kỹ nghệ cờ bạc, lần đầu tiên hắn thử xào bài.
Khi chạm vào bài thì bàn tay này giống như không phải là của chính mình.
Phốc phốc!
Âm thanh những lá bài va chạm vào nhau đột nhiên vang lên trong phòng. Ở trước mặt Lâm Phàm, hai bộ bài giống như hai con rồng đang bay, quấn quanh vào thân mình của hắn. Nếu như để người khác nhìn thấy thì mặt của họ chắc chắn sẽ ngơ ra, thậm chí sẽ thốt lên một câu ‘Vãi chưởng ’ xào bài đều có thể trâu bò như vậy.
Hai bàn tay cử động, mười ngón tay giống như nước chảy mây trôi, rất đẹp mắt, mỗi tay điều cầm một bộ bài, sau đó hắn chà chúng nó lên mặt bàn, vốn dĩ hai bộ bài được trộn lẫn với nhau thì bây giờ đã khôi phục lại thứ tự ban đầu.
“Quá đỉnh!” Trên mặt của Lâm Phàm đã lộ ra nụ cười, kỹ thuật này thật sự là rất tuyệt vời. Nếu không có sự hỗ trợ của bách khoa toàn thư thì bản thân hắn muốn chơi những chiêu trò như vậy, đơn giản chính là nằm mơ giữa ban ngày.
Hai ngón tay kẹp lấy một lá bài, nhẹ nhàng hất lên, là bài duy nhất đó trong nháy mắt xoay tròn trên không trung, sau đó xoay 180 độ rồi quay trở về trong tay hắn.
“Quá đẹp!” Lâm Phàm càng chơi càng hưng phấn, cứ liên tiếp quăng lên thu về như vậy, hiệu ứng hình ảnh sinh ra thật sự có thể gây sốc. Nhưng mà cũng rất đáng tiếc, hiện tại trừ mình ra, cũng không có người khác nhìn thấy.
Cho dù là như thế, hắn cũng chơi vô cùng vui vẻ, quên cả trời đất.
Thùng thùng.
Chắc có lẽ là Triệu Chung Dương tới rồi.
Khi lúc mở cửa, hai mắt của Triệu Chung Dương còn có chút mơ hồ, nhưng đột nhiên lại trợn tròn giống như nhìn thấy quỷ.
“Lâm đại sư! Anh đang làm gì vậy?” Triệu Chung Dương hoảng sợ nói. Lúc này, Lâm đại sư xuất hiện với một bộ đồ tây màu đen, mái tóc bóng mượt thì được vuốt ngược ra phía sau. Trên mặt còn mang một cái kính đen, dáng vẻ bây giờ hoàn toàn giống như một tên xã hội đen.
Lâm Phàm cười nói: “Cậu thấy sao? Có đẹp trai không?”
Triệu Chung Dương bất đắc dĩ thở dài. Nếu như không phải trước đây cậu ta mắc bệnh ung thư, cũng đã trải qua sinh tử thì chỉ sợ bây giờ cậu ta thật sự bị Lâm đại sư dọa cho chết khiếp: “Anh muốn nghe lời nói thật hay muốn nghe lời nói dối?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận