Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1136: Vẫn còn một chút nguy cơ

Lâm Phàm nhìn lướt qua Lương Hồng Thiên, hôm nay tạo được không ít thù hận, nhưng vẫn chưa đủ. Nhưng mà tạm thời như vậy đã, ngày mai lại đến hấp dẫn thêm một đợt cừu hận nữa.
“Đi thôi.” Lâm Phàm nhìn bọn Thường Hải Ca nói. Sau đó đi tới bên cạnh Ngô Nhã Đình rồi vác cô ta lên vai: “Uống say rồi, thật đúng là nặng mà.”
Tô Phương chưa từng gặp qua cảnh tượng thế này, nhưng lúc này tốt nhất là đi theo sau lưng Lâm Phàm. Nếu như người đàn ông này không xuất hiện, không biết đêm nay sẽ phát sinh sự tình gì nữa.
Nghĩ một chút, trong lòng cô cũng cảm thấy sợ hãi.
Bên ngoài quán bar.
Lâm Phàm nhìn bọn Thường Hải Ca nói: “Các anh về đi, tối nay cảm ơn nhiều nhé!”
“Lâm đại sư, chuyện này có gì đâu mà cám ơn, có điều anh đánh Lương Hồng Thiên như vậy, thật sự là không sao đấy chứ?” Thường Hải Ca bây giờ vẫn còn lo lắng, dù sao Lương Hồng Thiên này cũng không phải người bình thường, chuyện phía sau nhất định sẽ rất phức tạp.
Lâm Phàm tùy ý xua tay: “Có thể có chuyện gì chứ, tát có vài trăm cái. Ngày mai tôi sẽ đi thăm anh ta, không có chuyện gì đâu.”
Thường Hải Ca toát mồ hôi đáp: “Được rồi.”
Nhưng sau khi hai người rời đi, Lâm Phàm lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Vân Cương.
“Lâm đại sư, muộn vậy rồi có chuyện gì sao?”
Lâm Phàm: “Ngô tổng, cháu gái này của ông suýt chút nữa bị người bạn thân của cô ta bán đi rồi đó.”
“Cái gì?” Ngô Vân Cương ở đầu dây bên kia vừa nghe thấy lời này thì lập tức đứng dậy vẻ mặt lo lắng hỏi: “Lâm đại sư, người không sao chứ?”
Lâm Phàm: “Không có việc gì rồi, tôi phát hiện kịp thời nhưng có điều uống quá say không còn biết trời trăng gì nữa. Tôi thấy ông nên đến một chuyến đón cô ta về đi nha.”
Ngô Vân Cương nghe thấy không có chuyện gì thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó đầu óc chợt nhảy số, nghĩ ra điều gì đó, bèn nói: “Chuyện này… Lâm đại sư, tôi vô cùng tin tưởng anh, anh với cháu gái tôi đều là người trẻ tuổi cũng dễ giao tiếp, tối nay làm phiền anh… Ủa, không được rồi, sao màn hình điện thoại lại bị đen vậy? Alo alo, Lâm đại sư nghe được tôi nói không? Nghe…tút tút tút…”
Lâm Phàm ngơ ngác liếc nhìn điện thoại, con mẹ nó, Ngô Vân Cương vậy mà lại tắt máy.
Sau đó liếc nhìn Ngô Nhã Đình đang trên vai mình rồi cười, cái tên này coi mình là cái gì vậy, thậm chí cả cháu gái cũng đều bán.
Tô Phương đứng một bên thận trọng cảnh giác, hiện tại cô vẫn còn chưa hoàn hồn vì sự kiện vừa rồi.
“Đi thôi, tôi đưa các cô về.” Lâm Phàm nói.
“Ờ ờ…” Tô Phương lập tức gật đầu.

Ngày hôm sau!
Lâm Phàm ngủ dậy, tối qua sau khi đưa Ngô Nhã Đình và Tô Phương về thì hắn lập tức rời đi. Tuy rằng Ngô Nhã Đình rất xinh đẹp, nhưng hắn không phải là loại người thừa nước đục thả câu.
Ở một biệt thự nào đó.
Sau khi Ngô Nhã Đình tỉnh lại, cảm thấy đầu óc mơ mơ màng màng, thậm chí chuyện tối qua cũng không nhớ rõ. Sau đó dường như nhớ ra chút gì đó vội vàng vén chăn lên nhìn rồi thở phào nhẹ nhõm.
Cốc cốc!
Tô Phương đi vào: “Nhã Đình, cậu tỉnh rồi à.”
Đầu Ngô Nhã Đình có chút đau: “Phương Phương, tối qua xảy ra chuyện gì vậy?”
Vừa nghĩ đến chuyện tối qua, Tô Phương lập tức nổi giận, hận không có chỗ để phát tiết: “Nhã Đình, sau này đừng chơi cùng Trương Thiến Thiến nữa. Tối qua cậu suýt bị cô ta bán đi đó, cô ta chuốc say cậu sau đó muốn để một người đàn ông dẫn cậu đi. Cậu không biết thôi, chuyện tối qua thực sự rất nguy hiểm. Nếu không phải là chú Lâm đến cứu cậu thì thực sự đã xảy ra chuyện rồi đó.”
“Cái gì !!!” Ngô Nhã Đình ngẩn ngơ rồi nghĩ đến người trẻ tuổi hôm đó mình gặp.
Tô Phương ngồi bên cạnh kể lại toàn bộ sự tình cho cô ta, Ngô Nhã Đình nghe xong cũng tức giận. cô ta không ngờ rằng Trương Thiến Thiến lại đối với mình như vậy.
Mặc dù không nhớ rõ chuyện lúc đó, nhưng nghĩ kỹ lại khiến cô ta cảm thấy sợ hãi.
Có điều bây giờ trong lòng cô ta tò mò nhất chính là người kia từng nói qua với mình phải cẩn thận với bạn bè của mình, không ngờ thực sự bị anh ta nói trúng.
Bên trong một biệt thự sang trọng nào đó.
Một tiếng gầm gừ tức giận vang lên, đồ đạc trong phòng bị quăng lộn xộn, trong mắt Lương Hồng Thiên lúc này như bốc lửa.
“Đáng ghét, thực sự đáng ghét, thằng chó kia tao sẽ không bảo qua cho mày.”
Nghĩ đến chuyện tối qua, trong lòng gã ta cảm thấy thật sự quá nhục nhã, gã ta thân là con cháu chi trưởng của nhà họ Lương, vậy mà lại bị một tên rác rưởi đánh.
Mặc dù không biết tối qua mình trở về như thế nào, có lẽ bản thân mơ mơ màng màng quay về, nhưng chuyện tối qua vừa nhắm mắt lại thì trong đầu lại xuất hiện.
Không thể chịu đựng được.

Lâm Phàm bấm ngón tay tính toán, chuyện của Ngô Nhã Đình tạm thời vẫn còn chưa kết thúc. Mặc dù không nhất định sẽ phát sinh nhưng vẫn còn có một chút khả năng. Vì để chuyện này chết từ trong trứng nước, nhất định hắn phải khiến tất cả cừu hận đều hấp dẫn về phía mình.
Trong trang kiến thức võ hiệp này, có một môn võ công thuộc về phương diện tâm trí.
Nhưng mà bổn đại sư tôi là ai? Tôi là người phát huy chính nghĩa, trừ gian diệt ác, còn cần sử dụng biện pháp bàng môn tả đạo như vậy để đả kích đối phương sao?
Đương nhiên là không cần rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận