Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1237: Ngại quá, tôi quên mất

“Bây giờ chắc chắn cô ta hối hận muốn chết, không ngờ rằng Lâm đại sư lại đại diện cho tập đoàn Đông Hán. Hơn nữa còn có thể nhận được bài hát do Lâm đại sư tự tay sáng tác. Bài hát của Lâm đại sư chính là điều vô số ca sĩ ước mơ có được, không phải là có người nói qua rồi sao? Cho dù là ai hát đều có thể nổi tiếng khắp thế giới.”
“Hy vọng tôi có thể được Lâm đại sư chọn trúng, như vậy là có thể ký hợp đồng với công ty.”
“Tôi cũng hy vọng.”
Nhà vệ sinh.
Trương Thỉ cuối cùng cũng không nhịn được mà khóc, trong lòng cô vô cùng uất ức. Nếu như sớm biết sẽ như vậy cô ta đã giữ vững quan điểm.
Nhưng nào có thể biết được con người Lâm đại sư này, che dấu kỹ như vậy. Nếu như sớm biết có thể ký hợp đồng thì cho dù Triệu Lỵ đưa ra nhiều lợi ích như thế nào cô ta cũng sẽ không chọn.
...
Trên sân khấu, lại có thí sinh chuẩn bị lên sân khấu.
Triệu Lỵ nhìn Lâm Phàm: “Lâm đại sư, ngại quá! Thí sinh này tôi rất thích, chỉ có thể quyết liệt tranh giành thứ mình thích thôi.”
Lâm Phàm bình tĩnh xua tay: “Không có gì phải ngại, cô thích là được. Thí sinh này mặc dù không tồi nhưng cũng không phải là người tôi nhất định phải có.”
Triệu Lỵ nở nụ cười, mặc dù không thể làm cho tên này mất mặt, những người anh nhìn trúng bị tôi giành mất, trong lòng tôi rất thoải mái.
Bây giờ hot search trên mạng không chỉ có Anh Kim, mà còn có cả cô ta.
Chuyện ăn cắp nhạc còn chưa có kết quả, trên mạng đã xôn xao, thậm chí hướng gió cũng có chút thay đổi. Đại đa số cư dân mạng đều bắt đầu hoài nghi chân tướng.
Weibo của cô ta cũng đã xuất hiện vô số lời chửi rủa, yêu cầu cô ta thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.
Cô ta tức giận muốn chửi đám người này, nhưng theo ý của chị Anh thì là không cần để ý tới, càng để ý càng khiến người khác đắc ý.
Có lúc Triệu Lỵ hận không thể giết chết Lâm Phàm, nhưng đây cũng chỉ có thể là suy nghĩ mà thôi. Nếu như thực sự hành động thì cô ta thật đúng là không có năng lực này.
Đến cả chị Anh cũng không có cách nào đối phó với đối phương, cô ta có thể làm thế nào được chứ?
...
Hoắc Kiến Cường khẽ nói: “Lâm đại sư, anh phải chọn được một vài thí sinh, bây giờ trong đội của anh chỉ có một người, đến sau này thực sự là không ổn. Bây giờ thí sinh cũng không còn nhiều, phải cân nhắc chút.”
Lâm Phàm gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi. Chỉ là tạm thời chưa gặp được người phù hợp.”
Hoắc Kiến Cường có chút bất lực, theo ông ta có thí sinh đã là rất tốt rồi, nhưng Lâm đại sư vậy mà lại còn không vừa ý, chuyện này có chút khiến người ta bất lực mà.
Có điều ông ta làm sao biết được, yêu cầu chọn thí sinh của Lâm Phàm chính là chọn thí sinh tốt nhất, cũng có thể hot nhất. Chuyện này có thể giúp cho Vương Minh Dương tìm kiếm mầm non cũng là chuyện rất quan trọng.
Ai bảo tên này là anh em của mình, nếu như mình không lo lắng cho anh ta thì ai còn có thể lo lắng cho anh ta đây.
Người dẫn chương trình Thôi Vĩ: “Mời thí sinh bên dưới lên sân khấu.”
Trong khoảng thời gian này, đã có một vài thí sinh lên sân khấu, nhưng không phải là gu của Lâm Phàm, kém rất nhiều so với tiêu chuẩn.
Lúc này, có một nữ sinh diện mạo đáng yêu lên sân khấu, khuôn mặt tròn trịa.
“Xin chào các giám khảo, tôi tên là Trần Viện đến từ Diêm Hải, năm nay hai mươi tuổi. Hôm nay tôi bị cảm, cổ họng có thể...” Thí sinh đang nói thì bị ngắt lời.
“Được rồi, ở đây là cuộc thi ca nhạc, làm gì có lắm lý do như vậy.” Triệu Lỵ không hài lòng xua tay nói.
Trần Viện sững người, lòng rất căng thẳng hai tay nắm chặt micro, trên mặt có chút lúng túng.
Lâm Phàm liếc mắt một cái: “Triệu lão sư, cô như vậy là không được rồi, người ta nói bị cảm thì cô làm gì phải tức giận như thế. Cô gái này không cần để ý đến bà điên này, biểu diễn cho tốt vào, tôi rất coi trọng cô.”
“Anh nói tôi là cái gì?” Triệu Lỵ tức giận đứng lên, ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm Lâm Phàm, cô ta không ngờ rằng tên này vậy mà lại trên sóng trực tiếp lại gọi mình là bà điên.
“Ui chao, ngại quá, lỡ lời, tôi quên mất là đang phát sóng trực tiếp.” Lâm Phàm rất ngượng ngùng nói, nhưng nụ cười trên mặt kia lại có chút giống như gợi đòn.
Tất cả khán giả đều cười.
“Trời ạ, Lâm lão sư đúng là một ngày không gây sự thì toàn thân không thoải mái mà.”
“Con nhà người ta đã nói cảm rồi, lại không chọc cô ta, làm gì mà phải tức giận vậy chứ?”
“Đây đúng là hành động Lâm đại sư hay làm, từ khi cuộc thi bắt đầu đến bây giờ, không ngày nào là được yên ổn trôi qua. Ngày nào cũng cà khịa, mọi người không tính toán đã là tốt lắm rồi.”
“Có đạo lý, tội này đều do Lâm đại sư gánh.”
Triệu Lỵ phẫn nộ ngồi xuống, sắc mặt vô cùng khó coi, Lưu Anh Đông im lặng không lên tiếng ngồi yên tại chỗ, anh ta cũng đã thông minh lên, nên lựa chọn không đối kháng với Lâm đại sư nữa.
Cũng không nhìn xem tấm gương Anh Kim và Triệu Lỵ sao, hai người bọn họ cũng không xử lý được đối phương, anh ta dựa vào cái gì đối phó với đối phương.
An phận tham gia xong chương trình ‘Giọng ca nội lực’ rồi sớm rời khỏi chỗ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận