Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 499: Cướp ống kính

Hiện tường xôn xao.
"Xem ra đây là sự thật! Lá bài thay đổi là lá bài nằm trong bộ bài này. Rốt cuộc là hắn làm như thế nào được vậy?"
"Không biết! Quá kinh người rồi! Nếu như có được loại kỹ thuật này thì trên thế giới này còn có sòng bạc nào dám cho hắn đi vào nữa chứ?"
Trong một tòa nhà chung cư.
Một gia đình ba người ngồi xung quanh bàn ăn tối và xem TV.
"Ba, ba xem tiết mục này đi! Sau này thật sự không thể đánh bài nữa! Lâm đại sư người ta đã nói rồi, sòng bạc muốn ba thắng thì ba sẽ thắng, còn nếu muốn ba thua thì ba nhất định sẽ thua."
Người đàn ông trung niên trợn mắt há hốc mồm xem TV. Ông ta đã bị kỹ thuật của Lâm đại sư khuất phục, chuyện này cũng quá dọa người rồi.
u Vân Hành vẫn yên lặng ở bên cạnh nhìn: “Chuyện này là làm như thế nào vậy?”
Ông ta đã gặp qua rất nhiều người, nhưng người có thể so sánh với vị này lại chưa từng gặp. Đây căn bản là không có khả năng! Hơn nữa hiện tại đối phương đã nói rõ là sẽ đổi bài, thế nhưng vẫn không có ai có thể nhìn ra. Nếu là âm thầm vậy lại càng không có khả năng sẽ nhìn ra nữa.
Lâm Phàm cười nói: “Hôm nay chúng ta đến đây là để chống cờ bạc, cũng không phải là thảo luận kỹ năng cờ bạc. Quý vị khán giả trước TV, mọi người phải nhớ kỹ đấy, những chuyện mà mọi người cho rằng không có khả năng lại thật sự tồn tại. Người thường thua thảm nhất thường thường chính là người cho rằng lá bài của mình lớn nhất, bài đối phương lại chỉ lớn hơn mình một chút mà thôi. Lúc tôi livestream đã từng nói, không cờ bạc chính là đã thắng. Có thể mọi người sẽ cho rằng, trên thế giới này làm sao có nhiều người giống như tôi như vậy chứ? Nhưng mọi người phải nhớ kỹ, đạt tới trình độ như tôi đã ít lại càng ít hơn, có thể nói là không có. Nhưng mà ngàn người sẽ xuất hiện một người, chuyện này có thể nói là rất nhiều, mà đối với những người bình thường như mọi người mà nói thì tuyệt đối sẽ không nhìn ra được vấn đề trong đó. Cho nên nói, đánh cược nhỏ thì vui, đánh cược lớn thì hại thân, mà nghiện cờ bạc chính là cửa nát nhà tan. Không phải nói không thể đánh bạc, mà là tuyệt đối đừng đánh bạc với mong muốn sẽ trở nên giàu có, bởi vì đây căn bản là chuyện không thể nào.”
Lâm Phàm lại len lén khen ngợi mình một chút. Người lợi hại hơn hắn trên thế giới này căn bản là không tồn tại, mặc kệ người khác có tin hay không, dù sao hắn cũng tin.
Mà trong lòng Diệp Chân Minh và u Vân Hành cũng không có bất kỳ nghi ngờ gì. Bọn họ cảm thấy Lâm đại sư này thật sự quá lợi hại. Toàn bộ quá trình đều bị bọn họ nhìn chằm chằm mà cũng không thể nhìn ra nơi làm người ta nghi ngờ, chuyện này đúng là quá khủng bố.
Phòng phát sóng trực tiếp.
"Lâm đại sư lại nổ! Lời này không phục cũng phải được! Đệ nhất thế giới, không ai có thể so sánh! Mặc kệ người khác có tin hay không, tôi đều tin!"
"Tôi cũng tin! Quả thật Lâm đại sư quá trâu bò! Đúng là thần bài đệ nhất thế giới."
"Tiết mục này thật đặc biệt!"
Giờ khắc này, Lâm Phàm đã dẫn dắt toàn trường, bắt đầu lấy được thiện cảm của mọi người.
Lời của Lâm Phàm nói rất đúng. Đến cuối cùng, hắn mới lên tiếng nói.
"Đời này tôi cũng sẽ không thu đồ đệ, cũng sẽ không truyền thụ kỹ năng.Bởi vì đó là điều hại người, chỉ là nếu có người cảm thấy không dám tin thì có thể đến phố Vân Lý tìm tôi. Tôi ở nơi đó bán bánh kếp, còn có bói toán. Bánh kếp tôi làm rất ngon đấy... Sau khi ăn xong, sẽ làm cho tâm trạng của mọi người trở nên vui vẻ...."
Diệp Chân Minh: ".... "
u Vân Hành: ".... "
Người dẫn chương trình ho nhẹ một tiếng: “Lâm lão sư, chúng ta.... "
Phòng phát sóng trực tiếp.
"Ha ha, cười chết tôi rồi! Cái quảng cáo này không kịp đề phòng mà."
"Lâm đại sư có được kỹ năng đánh bạc cao siêu như vậy mà còn bán bánh kếp, ngài ấy thật là quá khiêm tốn!"
"Khiêm tốn cái rắm! Lâm đại sư mà khiêm tốn thì trên thế giới này sẽ không có người nào khiêm tốn nữa! Một ngày chỉ bán mười phần bánh kếp, xếp hàng cũng có thể đập chết người đó."
"Còn có chuyện như vậy nữa à...."
......
Chương trình kết thúc dưới màn cướp ống kính đặc sắc của Lâm Phàm. Người chiến thắng cuối cùng đương nhiên chính là hắn.
Còn về Diệp Chân Minh và u Vân Hành, hai người bọn họ cũng không có gì không phục. Chuyện này không phục cũng không được, ai bảo sở trường lớn nhất của bọn họ không bằng người ta cơ chứ? Cho dù không phục thì cũng hết cách.
Trong hậu trường.
Đạo diễn nắm tay Lâm Phàm nói: “Lâm lão sư! Hôm nay chúng tôi thật sự cảm ơn cậu rất nhiều! Màn biểu diễn của cậu thật sự quá đặc sắc!”
Lâm Phàm nở nụ cười: “Đâu có! Đâu có! Ngược lại là tôi đã cướp mất ống kính của mọi người rồi!”
Đạo diễn lập tức xua tay: “Đây không phải là cướp ống kính, mà là do Lâm lão sư là người có tài năng đích thực. Nếu như không thể hiện ra thì thật sự là đáng tiếc! Tôi hy vọng chương trình tiếp theo, Lâm lão sư còn có thể đến làm khách mời. "
“Lần sau lại nói đi!" Lâm Phàm cười nói. Nếu nhiệm vụ lần này hoàn thành thì còn tham gia chương trình làm cái rắm! Lần này hắn tham gia chương trình chủ yếu là để xem xem có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không. Còn về chuyện tuyên truyền chống cờ bạc gì đó thì chưa chắc đã có tác dụng. Nếu bây giờ người ta cứ sống chết lao vào cờ bạc thì cho dù có người cầm đao ép buộc cũng vô dụng mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận