Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 657: Đệ tử của Lâm Phàm

“Anh cả! Anh nói thử xem cha tới đây làm gì?” Triệu Bân hơi nghi hoặc hỏi. Trong lòng của bọn họ, chuyện tối hôm qua vẫn còn rất mới mẻ. Sự khác thường của cha đã khiến bọn họ chú ý nhiều hơn. Bởi vậy khi cha bọn họ vừa đi ra khỏi nhà thì hai người họ đã lập tức đi theo ở phía sau, muốn xem thử đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Lực Hành lắc đầu: “Không biết nữa, để xem tình hình đã. Nếu như cha thực sự bị người ta lừa gạt, cho dù bất kể như thế nào cũng phải ngăn cản lại, rồi cho cái người lừa đảo kia một trận biết tay mới được.”
Hai người cũng không phải là người dễ đối phó. Nếu không phải hiểu rõ tính cách của cha mình thì hiện tại bọn họ đã chạy ra ngoài, đem chuyện này làm ra ngô ra khoai. Nhưng bởi vì hiểu quá rõ tính tình của cha nên bọn họ mới chịu trốn ở nơi này. Nếu muốn tiến lên vạch trần người khác thì phải có bằng chứng rõ ràng mới được, nếu không thì không thể làm cho cha bọn họ tỉnh ngộ, mà còn rước lấy một cơn nổi trận lôi đình. Đến lúc đó hai người bọn họ cũng không chắc chắn có thể chịu được.
“Lâm đại sư.” Triệu Bân nhìn thấy bảng hiệu của tiệm bánh thì hơi nhíu mày, giống như là đã từng nghe được ở đâu đó. Nhưng mà vào giờ phút này anh ta cũng không quan tâm đến nhiều như vậy, anh ta còn có chuyện nhất định phải làm cho rõ ràng.
.......
Triệu Minh Thanh nhìn quanh cửa hàng rồi hỏi: “Mọi người cũng là người của sư phụ tôi hả?”
Điền Thần Côn hỏi: “Ông nói sư phụ của ông là Lâm Phàm sao?”
“Ừm.”
Triệu Minh gật đầu đáp: “Đúng vậy! Nhưng mà tôi nhìn cửa tiệm này của mọi người cũng không giống phòng khám bệnh lắm.”
“Phòng khám bệnh?”
Bọn người Điền Thần Côn đều rất nghi hoặc, không biết ý của ông lão này là gì. Còn nữa, chỗ này từ lúc nào lại trở thành phòng khám bệnh rồi.
Đúng lúc này, Lâm Phàm trở về .
Triệu Minh Thanh nhìn thấy Lâm Phàm thì lập tức đứng dậy cung kính nói: “Lão sư.......”
Lâm Phàm hơi xấu hổ cười một cái, được một ông lão gọi mình là lão sư thì thật sự cảm thấy không quen cho lắm. Nhưng mà hắn tin rằng chỉ cần ông lão này gọi thêm vài lần nữa thì hắn nhất định sẽ quen thôi.
Điền Thần Côn kéo Lâm Phàm qua một bên hỏi: “Ông lão này là ai vậy? Sao lại gọi cậu là lão sư?”
Lâm Phàm cười nói: “Không phải tôi đã nói với mọi người là y thuật của tôi rất cao hay sao? Kể từ khi ông lão này nhìn ra được y thuật của tôi thì đã bị tôi khuất phục tôi rồi.”
Điền Thần Côn rất nghiêm túc nói: “Có thể nghiêm túc một chút được hay không?”
“Tôi rất nghiêm túc mà, cũng không có nói giỡn với mọi người.” Lâm Phàm nhìn Điền Thần Côn rồi nói.
Điền Thần Côn bất đắc dĩ thở dài, bây giờ xem như ông ta càng ngày càng nhìn không thấu Lâm Phàm, cũng không biết chàng trai này nói thật hay nói giỡn.
Lâm Phàm vẫy tay, Triệu Minh Thanh lập tức tiến lên: “Lão sư! Có gì dặn dò sao?”
“Đi hốt thuốc với tôi, hôm nay tôi sẽ dẫn ông đi gia tăng một chút kiến thức.” Lâm Phàm bình tĩnh nói.
Triệu Minh Thanh nghe xong thì lập tức choáng váng, trong lòng đột nhiên nhảy lên. Ông ta cảm thấy đi tăng một chút kiến thức đương nhiên là đi khám bệnh rồi. Ông ta vô cùng si mê với Trung Y, đối với một số bệnh nan y thì càng quyết tâm chữa trị. Bây giờ đã có lão sư dẫn dắt, vậy thì hiệu quả chắc chắn sẽ khác.
Lâm Phàm hỏi: “Tôi muốn mua một ít thuốc Đông y, ông có đề cử tiệm nào không?”
“Có, có.” Triệu Minh Thanh lập tức gật đầu. Ông ta chính là người phụ trách Học Viện Y học cổ truyền số một Thượng Hải, sao mà không có quan hệ chứ?
.......
“Anh cả! Anh thấy người trẻ tuổi đi chung với cha mình không? Anh nói thử xem người tuổi trẻ kia có phải là kẻ lừa đảo cha của mình hay không?” Triệu Bân hỏi.
Triệu Lực Hành chau mày: “Có thể lắm. Chú nhìn đi, cha đang vây quanh người trẻ tuổi kia, giống như là rất nghe lời, chắc hẳn là cha đã bị lừa gạt rồi.”
Triệu Bân lắc đầu: “Haizz, y thuật của cha là tuyệt đỉnh, nhưng xã hội bây giờ trò lừa gạt thì muôn hình vạn trạng. Với kinh nghiệm của cha có thể nhìn không ra. Nhưng mà em cảm thấy trước tiên không cần đánh rắn động cỏ, mà hãy xem thử chuyện gì sắp xảy ra. Nếu như người này dẫn cha đi ngân hàng thì chúng ta lập tức báo cảnh sát.”
Triệu Lực Hành gật đầu nói: “Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi. Bây giờ lừa đảo thật sự quá ngang ngược, ngay cả cha chúng ta cũng dám lừa gạt, quả thật là ăn gan hùm mật gấu .”
“Bọn họ đi rồi, chúng ta đuổi theo đi.”
Hai người lén lút trốn ở chỗ này, cho đến khi cha bọn họ và người trẻ tuổi kia cùng nhau lên xe, thì bọn họ mới lên xe tiếp tục theo dõi ở phía sau.
Trong xe.
Gương mặt của Triệu Minh Thanh kích động đến đỏ bừng. Ông ta đang xem phần ghi chép của lão sư. Trên đó có ghi tên của đủ loại thuốc. ông ta đều nhận biết được hết nhưng không biết những thuốc này kết hợp lại thì có hiệu quả trị liệu như thế nào. Hơn nữa bên cạnh những tên thuốc này còn được ghi chú một vài chữ.
“Chân gãy, không còn tri giác, dùng thuốc.......”
“Tay gãy.......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận