Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 652: Ông trời cũng đã tán thành

Lâm Phàm vẫn đứng yên như cũ rồi ngẩng đầu lên nhìn ông trời. Hắn không cách nào hiểu nổi, hôm nay ông trời có bị bệnh gì không vậy sao tự nhiên giữa ban ngày ban mặt mà lại có sấm sét? Dị tượng này cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều người đi đường xung quanh.
Một khi lời đã nói ra khỏi miệng thì như bát nước hất đi không thể nào hốt trở lại được.
“Được! Có thể bái sư.” Lâm Phàm gằn từng chữ một.
Triệu Minh Thanh vui mừng khôn xiết nên không biết nói cái gì: “Lão sư! Ngài yên tâm đi, tôi sẽ tổ chức một lễ bái sư vô cùng long trọng, tôi sẽ để cho tất cả mọi người trong giới Trung y đều biết, Triệu Minh Thanh tôi đây nhận ngài làm sư phụ. Nhưng mà lão sư, tôi quen biết rất nhiều người, nếu như ngài ngại phiền phức thì tôi có thể giản lược bớt đi.”
Lâm Phàm liếc xéo nhìn Triệu Minh Thanh: “Giản lược làm gì? Ông đã bái tôi làm thầy, vậy thì quang minh chính đại mà làm. Cứ làm long trọng vào, chỉ cần là người có quen biết với ông thì đều phải mời đến.”
Triệu Minh Thanh ngẩm lại rồi gật đầu nói: “Được! Được rồi! Lão sư! Ngài yên tâm đi.”
Hiện tại tâm trạng của Lâm Phàm hơi khó chịu, rõ ràng là mình không có ý này sao tự nhiên lại có sấm sét đánh tới: “Được rồi! Tôi đi trước đây, chờ sau khi ông chuẩn bị xong mọi việc thì tới phố Vân Lý tìm tôi.”
Sau đó hắn lái xe rời đi.
Ở trên xe, Lâm Phàm lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn vào màn hình thì đột nhiên nhíu mày.
“Hôm nay có mưa giông .......”
Rầm rầm!
Không bao lâu sau, bên ngoài xuất hiện một trận mưa lớn.
“Con mẹ nó! Hôm nay mắt mù rồi, vừa có mưa rào vừa có sấm chớp mà mình cũng không biết, đáng đời tự chuốc lấy xui xẻo.” Lâm Phàm bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng mà hắn cũng không cảm thấy phản cảm đối với việc Triệu Minh Thanh bái sư. Dạy học trò không có kiến thức cơ sở thì mới là mệt mỏi nhất, còn đây là hướng dẫn một vị lão làng Trung Y đã có kiến thức vững vàng. Hơn nữa còn có thể đề cao y thuật của lão Trung Y này, cũng coi như là tạo phúc cho xã hội, đây cũng là một sự lựa chọn khá tuyệt vời.
Nếu đã đồng ý rồi, vậy thì thực hiện thôi.
Về phần khiêm tốn tiến hành bái sư gì đó, Lâm Phàm không thích. Con người thì nhất định phải khiêm tốn, nhưng làm việc thì phải kiêu ngạo nha.
Chính bản thân hắn cũng muốn cho tất cả mọi người đều biết, Lâm đại sư này đây chính là người lợi hại nhất.
Nếu anh không giỏi thì khi anh làm bất cứ việc gì cũng không thuận tay hoặc dễ dàng. Nhưng chỉ cần để cho người khác biết anh là người giỏi nhất thì cho dù anh làm bất kể việc gì, thì đều sẽ thuận tiện.
Sở y tế.
Triệu Minh Thanh và ông Mộ đang trú mưa, lúc này Triệu Minh Thanh vô cùng kích động nói: “Ông Mộ! Tình cờ gặp được thầy giỏi đâu phải là chuyện dễ dàng gì đúng không.”
Ông Mộ nhìn về phía ông bạn già của mình, hơi lo lắng hỏi: “Ông Triệu! Ông nói thử xem, dù gì ông cũng được một bó tuổi rồi, mà đại sư thì còn trẻ như vậy. Huống hồ ông là người có danh tiếng trong giới Trung Y như vậy, sao lại đột nhiên bái một người trẻ tuổi như vậy làm thầy, việc này có vẻ không ổn lắm phải không?”
Triệu Minh Thanh khoát tay nói: “Có gì mà không ổn, tuy rằng lão sư rất trẻ tuổi, nhưng về y thuật đã vượt qua tôi không biết bao nhiêu lần. Người đạt được đẳng cấp này thì không phân biệt tuổi tác, nếu như bởi vì vấn đề tuổi tác mà không bái sư thì đây chính là tổn thất quá lớn rồi.”
Ông Mộ nói: “Vậy còn người thân của ông thì ông định làm thế nào? Tôi nghĩ chắc hẳn bọn chúng sẽ không đồng ý, đặc biệt là con gái của ông, tôi nghĩ là nó sẽ càng không đồng ý .”
Triệu Minh Thanh hừ một tiếng: “Không đồng ý cũng phải đồng ý, huống hồ chuyện này sao đến lượt bọn chúng phá rối chứ. Nếu như dám gây rối thì tôi nhất định sẽ đánh gãy chân của bọn chúng.”
Ông Mộ lắc đầu cười nói: “Được rồi, có điều không nghĩ tới vị này tuổi còn trẻ như vậy mà có thể đạt được trình độ y thuật đến mức đó. Quả thật là không đơn giản, nhưng mà ông nghĩ thử xem khoảng thời gian trước, trên internet xuất hiện một vị thần y bí ẩn điên rồ nào đó, phải chăng chính là cậu ta có đúng không.......”
Triệu Minh Thanh cười nói: “Đừng hỏi! Đừng hỏi nữa! Bây giờ tôi phải nhanh chóng trở về để chuẩn bị cẩn thận mới được. Nhân tiện mời hết bạn bè và học trò của tôi đến để chứng kiến lễ bái sư lần này .”
Ông Mộ cũng không dám tưởng tượng, nếu quả thật đến ngày đó, không biết là sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây?
Phố Vân Lý!
Lúc này Lâm Phàm đã quay về đến tiệm, Điền Thần Côn tiến lên hỏi: “Sao rồi? Có làm được giấy phép không?”
Không một ai trong bọn họ tin tưởng Lâm Phàm khi hắn nói muốn đi làm giấy phép hành nghề y, đây thật sự là một chuyện rất buồn cười. Đặc biệt nhất là lúc nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Phàm thì bọn họ biết chắc chuyến đi này sẽ thất bại rồi hoặc đã chịu không ít đau khổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận