Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 783: Ai cho các người bày sạp ở đây

“Cậu nói vớ vẩn gì thế hả?” Nam bác sĩ đi cùng với Viện trưởng lộ rõ vẻ không vui.
Lâm Phàm ngăn cậu ta lại: “Thôi thôi được rồi, không cãi nhau nữa. Viện trưởng, ông nói xem giờ ông muốn chúng tôi làm như nào?”
Viện trưởng chân thành nói: “Tôi biết các bạn có lòng tốt. Thế nhưng đây là bệnh viện, mọi người ở đây sẽ ảnh hưởng tới việc vận hành của bệnh viện đồng thời sẽ tạo ảnh hưởng không tốt tới người bệnh. Vì vậy tôi hi vọng mọi người có thể đổi một địa điểm khác, cậu thấy có được không?”
“Đúng là hợp lý.”
Lâm Phàm gật đầu nói tiếp: “Nhưng đáng tiếc là tôi thấy như vậy không được. Hôm nay tôi sẽ tiếp tục ở đây khám bệnh. Bây giờ mời các vị quay lại bệnh viện, ông thấy thế nào?”
Mấy người Triệu Minh Thanh không nói gì, toàn bộ đều để cho lão sư xử lý.
Dù có bất cứ chuyện gì, ông ta cũng sẽ che chở cho lão sư.
Người nhà bệnh nhân lo lắng nói: “Bác sĩ mấy người không thể quay về sao? Thần y khám bệnh cho chúng tôi không lấy một hào, động đến lợi ích nên mấy người mới đuổi họ đi có phải không? Bây giờ tôi sẽ quay clip lại đăng lên mạng, để xem người ta sẽ chỉ trích mấy người ra sao!”
“Đúng rồi, tình trạng của chúng tôi ở bệnh viện của mấy người cũng không có chuyển biến khá hơn chút nào, hơn nữa tiền còn ra ào ạt như nước chảy. Mấy người có định cho chúng tôi một con đường sống không?”
“Nếu vẫn còn không đi vậy chúng tôi sẽ liều mạng với mấy người.”
Hiện giờ tinh thần của các bệnh nhân đang rất kích động. Như thể mấy người Viện trưởng không rời đi thì sẽ cùng với bọn họ chiến đấu đến cùng.
Lâm Phàm liếc người kia một cái, cười nói: “Các vị, tôi khuyên mọi người tốt nhất nên mau chóng rời đi, tôi cam đoan sẽ không có chuyện gì. Nếu có chuyện gì thì bệnh viện ở ngay bên cạnh cũng kịp thời có thể cứu chữa.”
Viện trưởng cau mày, xoay người rời đi.
Nhưng cũng không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.
“Đi, gọi điện cho bên Quản lý trật tự đô thị.” Viện trưởng giao lại việc này cho cấp dưới, loại chuyện này ông ta cũng không cần tự mình đi xử lý, tự khắc sẽ có người tới xử lý bọn họ.

“Xong rồi, tiếp tục khám bệnh.” Lâm Phàm nói.
Sau sự viện này đám Triệu Minh Thanh cũng không bị ảnh hưởng nhiều, cần làm gì thì vẫn cứ làm.
Họ đã ghi chép cẩn thận những triệu chứng và phương pháp chữa bệnh, những ghi chép quý báu đó cũng đã đủ để khiến cho họ có thể học được nhiều thứ hơn.
Tâm trạng của các bệnh nhân hiện giờ đang rất xúc động, dường như họ đã thấy được hi vọng rằng bệnh của họ sẽ được vị thần y thiên tài này chữa khỏi.
Họ nhìn thấy những người bệnh giống như họ sau khi được thần y chữa trị thì sắc mặt lập tức tốt hơn.
Nhưng không bao lâu sau, lại có chuyện khác xảy ra.
Một chiếc xe của bên Trật tự đô thị dừng lại.
Có bốn cán bộ quản lý đô thị từ trên xe đi xuống. Bọn họ nhận được điện thoại thì lập tức chạy qua đây. Khám bệnh trước cổng bệnh viện? Đây chẳng phải là đòi “múa rìu qua mắt thợ” hay sao?
Nhưng khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt, bọn họ không nhịn nổi cười, chỉ có ba tên thanh niên và một ông lão.
Chắc chắn là phải “dọn dẹp” mấy người này thôi.
“Thật là phiền quá!” Lâm Phàm đang khám bệnh cho bệnh nhân, khẽ liếc mắt đã thấy xe của đội quản lý trật tự đô thị từ xa đi đến. Chuyện này không cần nghĩ cũng biết là do bệnh viện gọi đến.
Trừ bọn họ còn có thể là ai?
“Lão sư, đội quản lý trật tự đô thị tới rồi!” Triệu Minh Thanh nói.
Lâm Phàm gật đầu: “Không cần để ý, mọi người ghi chép của mọi người!” Sau đó hắn kê xong một phương thuốc nói: “Nhớ kỹ thuốc bên trên, bởi vì bệnh tình của ông có chút nghiêm trọng, liều dùng thích hợp có thể nhiều hơn một chút, kiêng đồ ăn cay, chú ý giữ ấm, tuyệt đối không được để cảm lạnh!”
“Vâng, tôi biết rồi thần y!” Bệnh nhân trước khi đến khám vốn dĩ rất phờ phạc, lúc này đây diện mạo đã có thay đổi lớn. Tuy nói trên tinh thần không lo sợ nhưng so với trước đây đã tốt hơn mấy lần rồi. Kiểu thay đổi này chỉ cần không phải là người mù thì đều có thể nhìn ra.
“Thần y, quả nhiên là thần y!”
“Tình huống vừa rồi của anh ta chúng ta đều đã thấy, sắc mặt kia thực sự rất khó nhìn nhưng bây giờ quả thực thay đổi lớn rồi!”
“Sao không gặp được thần y sớm hơn một chút, nếu như gặp được sớm hơn chúng ta cũng không cần chịu nhiều đau khổ như vậy!”
“Có điều bây giờ cũng không muộn, ít nhất bệnh của chúng ta sau này đã có hy vọng rồi!”
...
Cho đến bây giờ, Lâm Phàm vẫn chưa gặp phải bệnh nhân ung thư, có điều nếu gặp bệnh nhân ung thư thì phải làm thế nào đây?
Nếu như trị khỏi, chẳng phải sẽ khiến người ta hoảng sợ hay sao.
Có điều, lần này là khám chữa bệnh tình nguyện, chỉ cần là có bệnh thì cho dù nó là bệnh gì đều phải chữa hết. Đợi sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, nhất định phải bàn lại vấn đề có chữa trị hay không, hơn nữa còn phải xem tình huống thế nào nữa.
“Bốp!”
Người dẫn đầu đội quản lý trật tự đô thị tới, giận dữ đập tay xuống bàn nói: “Ai cho các anh bày sạp ở đây?”
Lâm Phàm ngẩng đầu lên nhìn về phía Triệu Minh Thanh vẫy vẫy tay: “Lấy cho tôi bốn cây ngân châm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận