Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 454: Lại lần nữa không giới hạn số lượng

Lục Ly rất nghiêm túc nhìn Lâm Phàm, cuối cùng không nói thêm gì, trực tiếp giao việc cho cấp dưới làm xong hợp đồng. Trả lại toàn bộ tiền thuê nhà một năm, coi như là bồi thường.
Đối với việc không công nhưng lại nhận được tiền, Lâm Phàm không muốn chút nào, nhưng cũng không thể không cho các chủ cửa hàng kiếm lời. Dù sao thì sau này trang trí vẫn phải cần tiền.
Lục Ly cũng buông ra: "Được, nếu lần sau có ý tưởng thì có thể tiếp tục hợp tác. Đây là sơ suất về quản lý của tập đoàn Sang Duy chúng tôi, nên đã tạo thành vấn đề cho mọi người.”
Lâm Phàm cười cười: "Đương nhiên, tập đoàn Sang Duy có một tổng giám đốc như anh thì tôi vẫn rất tin tưởng vào các anh.”
Người của Công ty Sang Duy đã rời đi.
Hiện trường chỉ còn lại người dân và Lâm Phàm.
"Ông chủ nhỏ phải đi thật à, chúng ta không nỡ." Người dân thương cảm nói.
Đối mặt với tình huống như vậy, Lâm Phàm cười cười: "Đúng vậy, phải đi nhưng mà mọi người cũng đừng quá buồn. Cũng không phải ra nước ngoài, vẫn ở Thượng Hải như trước, có cơ hội mọi người có thể đi qua xem, nơi đó vẫn hoan nghênh mọi người như trước.”
Người dân: "Ông chủ nhỏ, đây là sự lựa chọn của anh, chúng tôi cũng không thể ngăn lại. Nhưng hôm nay có thể không giới hạn số lượng được hay không, để chúng tôi ăn một lần nữa."
Lâm Phàm nhìn mọi người, cười khẽ một tiếng: "Được, không thành vấn đề, hôm nay để mọi người ăn thêm một lần nữa, tôi sẽ rất nhớ mọi người."
Người dân: "Chúng tôi cũng sẽ nhớ ông chủ nhỏ, sau này có thời gian chúng tôi chắc chắn sẽ đến khu Hồng Điền để thăm ông chủ nhỏ."
Triệu Chung Dương cầm điện thoại di động: "Mọi người, kết quả mọi người đều thấy, chúng ta phải chuyển nhà đến nơi mới. Các bạn nhỏ ở khu Hồng Điền, mọi người có cảm giác hưng phấn hay không? Muốn nhìn thấy anh Dương thì phải tranh thủ thời gian nhé, anh Dương ở đó sẽ chờ mọi người.”
Một đám dân cư mạng xem livestream sắp sướng đến phát rồ rồi.
"Ha ha, cuối cùng thì Lâm đại sư cũng tới."
"Khu Hồng Điền sau này sẽ rất náo nhiệt. Nhưng sau này nếu chúng ta bị bánh kếp của Lâm đại sư mê hoặc thì phải làm sao bây giờ."
"Hy vọng Lâm đại sư có thể suy nghĩ một chút về khu Thanh Phổ, chúng tôi hết sức hoan nghênh anh."
......
Điền Thần Côn nhìn qua bảng hiệu cửa hàng ban đầu: "Đến nơi mới, chúng ta nên đổi cửa hàng lớn hơn một chút đi.”
Ngô U Lan gật gật đầu: "Đúng vậy, đổi một cửa hàng có không gian lớn hơn một chút, như vậy nhìn qua sẽ càng thêm khí phái.”
Ngô Thiên Hà không nói gì, ngược lại nhìn con gái, trên mặt lộ ra một tia tươi cười. Ông ta đã thành thói quen đối với nếp sống hiện tại, nhất là mệnh cách của con gái dần dần có biến hóa, trong lòng ông cũng thở phào nhẹ nhõm. Chậm rãi làm tiêu hao đương nhiên sẽ có kết quả tốt.
Nhất là cùng nhau trải qua một ít chuyện với Lâm đại sư, ông ta cảm thấy mình giống như lại trẻ lên, trở về cảnh trước kia khi mới ra mắt, xem bói cho người ta.
Giờ phút này, bên ngoài truyền đến một tiếng nói kinh thiên động địa.
"Hu hu, ông chủ nhỏ sau này sẽ không ở chỗ này nữa, trong lòng tôi thật luyến tiếc."
"Bánh kếp hôm nay hình như còn ngon hơn trước ."
"Tôi muốn đến khu Hồng Điền tìm việc làm, làm hàng xóm với Lâm đại sư."
"Công việc rất dễ tìm, bánh kếp ngon như vậy thì hiếm thấy, cho nên vì cái bánh kếp ngon miệng này, tôi cũng quyết định đổi công việc, đổi địa điểm."
Lâm Phàm giờ phút này cảm thấy rất bất đắc dĩ, rốt cuộc thì các người cũng không phải thật sự yêu mến tôi mà là yêu tay nghề bánh kếp của tôi. Thực dụng, quá thực dụng, tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ không chữa trị được.
Bận rộn cho đến 6 giờ tối.
Đến tận khi hết toàn bộ số nguyên liệu, Lâm Phàm mới có thể dừng lại nghỉ ngơi. Nhìn những tờ tiền đỏ trong ngăn kéo, hắn cũng quên mất mình bán được bao nhiêu phần nhưng hẳn là đã có mấy vạn đồng.
Tiền đến quá nhanh nhưng mà cũng rất cực khổ.
Cho nên đến chỗ ở mới, mỗi ngày vẫn cứ bán mười phần là được rồi. Còn vụ hai mươi phần thì có thể cân nhắc lại một chút. Tuy rằng sẽ mệt hơn nhưng mỗi ngày kiếm thêm được nhiều hơn có lẽ là một lựa chọn không tồi.
Lúc này, Vương Minh Dương xuất hiện trước cửa hàng: "Các cậu thật sự muốn chuyển đi sao?”
Vương Minh Dương xem Weibo mới biết được, người anh em tốt của mình lại muốn chuyển đi. Chẳng qua là chuyển đến nơi nào thì cũng giống nhau thôi, chỉ cần ở Thượng Hải là được.
Lâm Phàm cười nói: "Đúng vậy, chuyển đi, đổi một chỗ khác sẽ quen biết nhiều người hơn, để cho bánh kếp của tôi được truyền bá nhiều nơi."
Vương Minh Dương nhún vai: "Tuỳ cậu, tôi rất khó tưởng tượng được sau này cậu thường xuyên đổi chỗ, khiến toàn bộ người dân ở Thượng Hải bị mê hoặc dưới ma lực của bánh kếp, cái này có thể nói là bá đạo cmn rồi.”
Lâm Phàm cười nói: " Anh muốn tôi mệt chết hay sao? Vậy sau này có phải toàn bộ công dân Thượng Hải đều đến xếp hàng để mua bánh kếp của tôi đúng không?”
Triệu Chung Dương tiến lại gần: "Tôi cũng chưa từng nghĩ đến mức đó, để toàn bộ công dân Thượng Hải đều bị bánh kếp này thống trị, nghe có vẻ có chút kích động đó.”
"Haizz." Lâm Phàm thở dài: "Tôi thấy mấy người đang nằm mơ viển vông rồi đó, tối nay đi đâu ăn đây?"
“Chỗ cũ." Vương Minh Dương nói.
"Được." Lâm Phàm đứng dậy: "Chúng ta đóng cửa, toàn bộ xuất phát đến chỗ cũ làm bữa tiệc lớn đi.”
Điền Thần Côn hô to một tiếng: "Được ăn đồ ngon rồi.”
Triệu Chung Dương cũng cười ha hả, chuyện này căn bản không có ảnh hưởng gì, chỉ là nghỉ ngơi thêm vài ngày mà thôi.
Thời gian sảng khoái này chỉ mới vừa mới bắt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận