Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 742: Ép rượu

“Không phải thì uống đi, lằng nhà lằng nhằng cái quái gì?” Hoàng thiếu gia ngắt lời, nói: “Không phải ông không biết Khương thiếu gia của chúng ta là ai à? Nếu làm Khương thiếu gia hài lòng thì có thể mở đèn xanh xét duyệt hạng mục cho các người, còn nếu không uống hả? Ông có tin là toàn bộ quá trình đều là đèn đỏ, không thể nhúc nhích nổi không?”
“Tôi tin.” Ngô Vân Cương gật đầu, ông ta thật sự tin chuyện này, dân không đấu với quan. Dù ông ta là kẻ có tiền nhưng đấu với quan vẫn chưa bao giờ chiếm ưu thế.
Mặt mày chị Diễm vui vẻ nhìn cảnh trước mắt, cô ta biết Khương thiếu gia bắt đầu trêu chọc người khác.
Đã từng không ít người nhận mình là người có tiền đến đây bị Khương thiếu gia xoay mòng mòng, uống rượu xong cũng bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Thế nhưng cũng có người có can đảm, vỗ bàn rời đi. Dù ra ngoài được thì sao?
Vừa bước ra khỏi cửa đã bị đập cho một trận rồi nói sau, đến mức những chuyện sau đó cô ta không biết nhưng chắc hẳn phải biến mất khỏi thủ đô.
Trong mảnh đất chật hẹp này không bao giờ thiếu kẻ có tiền, bởi vậy những người ở bên ngoài có tiền thì sao? Vào đến thủ đô rồi thì chỉ là đồ nhà quê đối với họ, còn không biết làm sao để sinh tồn ở nơi này nữa đấy.
Chị Diễm nói: “Ngô tổng, nếu không thì ông cứ uống đi, chỉ hai ly thôi mà, có bao lớn đâu.”
Ngô Vân Cương lắc đầu chịu trận, ông ta không còn cách nào khác đành phải gọi điện thoại cho Lâm đại sư, nhưng theo ông ta thấy cho dù Lâm đại sư đến cũng không thay đổi được gì.
Nói gì thì nói, ông ta đã bươn chải ở đây lâu vậy mà vẫn không có cách nào, Lâm đại sư mới vừa vào đây làm sao có cách nào tốt hơn được.
Tuy ông ta quen biết cục trưởng cục cảnh sát nhưng ông ta dám khẳng định, kể cả cục trưởng cũng phải nhường đường cho đám thiếu gia ở đây.
Khương thiếu gia liếc nhìn Ngô Vân Cương, sau đó vỗ vai Vương Minh Dương: “Tôi nói này Vương tổng, anh lăn lộn ở Thượng Hải này, với địa vị của anh mà không quen với người đứng đầu Thượng Hải sao?”
Vương Minh Dương say khướt lắc đầu: “Không quá quen nhưng có gặp mặt vài lần.”
“Ha ha, gặp mặt vài lần? Nếu tôi nói, cái người đứng đầu mà anh nói, lúc nhìn thấy tôi còn phải gọi tôi hai tiếng Khương thiếu gia, anh có tin không?” Khương thiếu cười hỏi.
Vương Minh Dương trầm ngâm một lát, không phải anh ấy đang suy nghĩ mà do đầu óc mụ mị khó chịu: “Không tin, anh là ai, làm sao so sánh được với hắn chứ?”
Bỗng nhiên, hoàn cảnh xung quanh im ắng.
Khương thiếu đặt mạnh ly rượu xuống trước mặt Vương Minh Dương: “Nếu nể mặt tôi, tôi sẽ tha cho anh.”
Bọn người Triệu thiếu tỏ vẻ nghiền ngẫm nhìn Vương Minh Dương, đối với người từ nơi khác đến, bọn họ đùa như bỡn.
Lý trí của Vương Minh Dương đã lạc đi đâu mất, rượu bắt đầu phát huy tác dụng, đầu óc đần độn không thể suy nghĩ được gì, trời đất như sụp đổ. Những chuyện xảy ra trước mặt bắt đầu méo mó biến dạng.
“Được, tôi uống.” Vương Minh Dương đưa tay ra cầm ly rượu, Ngô Vân Cương ngồi kế bên thấy cảnh này, lập tức vội đẩy toàn bộ rượu trên bàn sang một bên: “Khương thiếu gia, mấy người có ý gì đây? Cậu ta là bạn của tôi, các người định chơi tôi hả?”
Ánh mắt Khương thiếu nhìn Ngô Vân Cương tràn đầy thú vị: “Ngô tổng à, ông nói câu này nghĩa là sao? Ông giới thiệu anh ta cho chúng tôi làm quen chẳng phải vì muốn anh ta gia nhập giới này à? Nếu chuyện nhỏ xíu này mà anh ta không làm được thì sau này anh ta đi được bao xa? Có phải hôm nay ông thấy tôi dễ chịu, không nổi nóng nên ông cho rằng có thể khoa tay múa chân trước mặt tôi không? Hôm nay tôi nói câu này, rượu này bắt buộc phải uống. Anh ta không uống thì người uống là ông.”
“Khương thiếu gia, xin cậu nương tay cho. Ngày mai tôi đến tạ lỗi với cậu được không?” Ngô Vân Cương nói, đồng thời mong đợi khi nào Lâm đại sư đến. Nếu thêm một người cũng dễ mang Vương Minh Dương rời đi.
Ông ta biết những vị thiếu gia này không dễ dây vào, tính tình xấu xa, rất cao ngạo, không xem ai ra gì.
Rõ ràng hôm nay muốn chơi bọn họ, không phải đến để quen biết.
Nếu Vương Minh Dương uống tiếp, e rằng sẽ chết mất.
Đùng!
Đúng lúc này, có người mở cửa phòng ra.
Ngô Vân Cương nhìn thấy người tới, lập tức vui mừng, cảm giác cứu tinh đến rồi.
Lâm Phàm đẩy cửa ra, thấy tình huống trong phòng, cau mày, mau chóng đến bên cạnh Vương Minh Dương: “Vương Minh Dương, anh tỉnh lại cho tôi.”
Vương Minh Dương mơ mơ màng màng, sau đó mở mắt ra, cười ngây ngô: “À, người anh em, sao cậu lại đến đây…”
Lâm Phàm thấy Vương Minh Dương như vậy, thở phào: “Tôi mà không đến kịp thì anh uống đến chết thật rồi.”
Triệu thiếu gia thấy người lạ bước vào, lập tức giận dữ đứng lên: “Anh là ai? Ai cho phép anh bước vào đây? Hôm nay anh ta nhất định phải uống hết mới có thể rời đi.” Sau đó đi đến gần Lâm Phàm, một tay chộp vào bờ vai của Lâm Phàm.
“Tôi uống chết anh…” Bả vai Lâm Phàm lắc một cái, đánh Triệu thiếu gia một bạt tai bay qua một bên, sau đó không thèm để ý đám ôn thần này muốn làm gì, đỡ Vương Minh Dương đến thùng rác ở ngoài phòng, ngón tay ấn bụng Vương Minh Dương.
“Ọe…” Phần bụng Vương Minh Dương co vào, một mùi hôi khó tả từ trong miệng trào ra, kèm theo đó là một vũng nước phun ra ngoài.
Cuối cùng có cả một chất màu vàng bị nôn ra ngoài, ngay cả mật cũng phun ra luôn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận