Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 959: Cứu không kịp

Khi bước chân Thầy Trương chậm rãi di chuyển, cảm xúc Trần Lượng đột nhiên kích động: "Thầy đừng tới đây..."
"Được, thầy không tới, em nghe lời thầy. Đừng kích động, cũng đừng xúc động. Em là học sinh giỏi nhất trong lòng thầy, em không thể xảy ra chuyện được. Nếu không trong lòng thầy sẽ rất khó chịu." Thầy Trương vội vàng an ủi.
Trần Lượng lau nước mắt: "Thầy Trương, em biết thầy đối xử rất tốt với em. Nhưng mà thầy đừng tới đây, nếu không em thật sự sẽ nhảy xuống."
"Trần Lượng, em đừng kích động. Em phải nghĩ cho cha em, ông ấy đã phải ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn em, đưa em từ nông thôn đến Thượng Hải, chỉ là hy vọng em có thể nổi bật. Nếu bây giờ em nhảy xuống thì cha em phải làm sao?" Thầy Trương khuyên giải. Ông ta biết Trần Lượng là gia đình cha đơn thân, cha cậu ta mở cửa hàng ở phố Vân Lý, cuộc sống rất vất vả.
Đứa nhỏ Trần Lượng cũng rất hiểu chuyện, không gây sự, cũng không để cho cha phải bận tâm. Người khác không muốn ở lại trường, cậu ta lại tích cực yêu cầu ở lại trường, chính là muốn vì giảm bớt áp lực cho cha mình. Đồng thời có thể toàn tâm toàn ý vào việc học tập, lấy thành tích xuất sắc báo đáp cha mình.
Trần Lượng cúi đầu, nước mắt lạch cạch rơi xuống: "Thầy, em...."
Nhưng đúng lúc này, Trần Lượng liếc nhìn phía dưới, thấy Lý Dương đứng cách đó không xa.
Lý Dương đứng đó, giơ ngón giữa lên, đồng thời còn lấy tay lau cổ một cái, như là đang nói, mày chuẩn bị xong đời rồi.
Giờ phút này, đột nhiên cảm xúc của Trần Lượng lại kích động.
Ánh mắt thầy Trương cũng nhìn thấy phía dưới, nhất thời giận dữ quát: "Lý Dương, cậu làm gì vậy?"
Lý Dương buông tay xuống, mặt không chút thay đổi, coi như không liên quan đến mình: "Thưa thầy, em chẳng làm gì cả, có muỗi đốt em."
"Cậu... Cậu....” Thầy Trương tức giận. Ông ta không nghĩ tới vào lúc này, Lý Dương lại còn có thể ra hiệu kích thích Trần Lượng. Ông ta hận không thể ngay lập tức đi xuống tát hai cái vào mặt đối phương.
Nhưng lúc này, chuyện làm cho người ta sợ hãi đã xảy ra.
Tâm tình Trần Lượng dao động lớn, cậu ta giận dữ quát: "Lý Dương, tao làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày." Sau đó cậu ta nhảy mạnh từ lầu sáu xuống.
“Đừng!”
Một tiếng kêu xé gan xé ruột từ phương xa truyền đến.
Ông Trần nhìn thấy con trai mình từ trên nóc nhà rơi xuống, nhất thời gào thét giống như điên cuồng. Trong nháy mắt, trái tim như lạnh lẽo thấu xương, ngã nhào trên mặt đất.
Lâm Phàm nhìn thấy cảnh tượng ở phương xa, trái tim đập thình thịch, hai chân phát lực mạnh mẽ.
Khả năng điền kinh đã từng đạt được bùng nổ mạnh mẽ.
Tốc độ của hắn cực nhanh, làm cho người ta trợn mắt cứng lưỡi. Thấy đối phương đã sắp rơi xuống đất, hai chân hắn giẫm mạnh xuống, một tay chống đất, cả thân thể giống như viên đạn pháo, nhanh chóng phóng đi.
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt. Khi thấy rõ tình huống trước mặt thì há to miệng, sao người này có thể nhanh như vậy?
Lâm Phàm vươn cánh tay, muốn ôm ngang người Trần Lượng.
Nhưng khi cánh tay vừa ôm tới thắt lưng Trần Lượng thì cạch một tiếng. Cánh tay Lâm Phàm không chịu nổi lực công kích của cú ngã này, lập tức bị uốn cong.
Rầm!
Một tiếng động lớn lan truyền khắp trường.
"A!"
Những tiếng kêu hoảng sợ từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho choáng váng, hoảng sợ kêu lên.
Nữ sinh sợ hãi kêu lên liên tục. Có giáo viên cũng bị dọa ngồi bệt trên mặt đất, dường như vừa nhìn thấy chuyện gì kinh khủng lắm.
“Mẹ kiếp! Vừa rồi đã chạm vào rồi, không ngờ vẫn là vô dụng.”
Lâm Phàm đứng trước mặt Trần Lượng, không nghĩ tới cuối cùng vẫn không thể thành công.
Cánh tay cong đi, dường như đã trật khớp, cảm giác đau đớn từng cơn truyền vào nhưng Lâm Phàm không có một chút phản ứng nào. Mãi sau hắn mới mạnh mẽ phản ứng lại.
"Phải nhanh lên."
Lâm Phàm nắm lấy cánh tay mình, gập mạnh một cái. Nghe thấy cạch một tiếng, cánh tay hắn khôi phục hình dáng ban đầu.
Phương pháp khôi phục cánh tay một cách bạo lực này mang đến sự đau đớn không tầm thường. Nhưng Lâm Phàm đã không còn thời gian nghĩ nhiều như vậy.
"Con trai...." Ông Trần chạy như điên mà đến. Ông ta nhìn đứa con trai đầy vết máu loang lổ trên người, nhất thời ngây ngốc ngồi tại chỗ.
Ông Lương vây quanh bên cạnh, đồng tử mở to. Ông ta không thể tin được tất cả những gì mình vừa nhìn thấy.
"Ông chủ nhỏ...." Ông Trần lệ rơi đầy mặt nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm vội vàng ngồi xổm xuống, liên tục kiểm tra. May mắn là vừa mới đụng phải nên ít nhất giảm bớt một ít lực rơi xuống đất, đồng thời cũng không để đầu hướng xuống đất. Nhưng chỗ thắt lưng bởi vì vừa rồi hắn đỡ ngang nên bị chấn động, tình huống rất nghiêm trọng. Toàn thân cũng rất nhiều chỗ bị chấn động, nội tạng vỡ nát hết.
"Lão Trần, đừng đụng vào con trai ông, mau gọi xe cứu thương, để tôi ổn định lại đã." Lâm Phàm nói.
Ông Trần nhìn đứa con trai chảy máu thất khiếu, sớm đã bị dọa mất hồn mất vía. Nghe được lời của ông chủ nhỏ thì vội vàng gật đầu mạnh, tay cầm điện thoại di động cũng bắt đầu run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận