Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 125: Chính là vẻ mặt này

Bình thường vào ngày nghỉ, rất nhiều người ngay lập tức sẽ mở tạp chí ra xem, tìm kiếm món ăn ngon của thành phố khác. Sau đó, sẽ tổ chức một chuyến du lịch về ẩm thực địa phương.
Nhân viên phục vụ biết vị khách này không phải người ở quanh đây cho nên cố gắng giải thích: “Thưa ngài! Có lẽ là ngài không biết thôi, chứ nguyên tắc mà Lâm đại sư đặt ra khá nhiều, xem bói cũng có số lượng quy định, đến cả bán bánh kếp cũng phải xếp hàng lấy số, vẫn là hạn chế số lượng.”
“Nhiều quy tắc như vậy sao?” Khang Duy Phàm cảm thấy bắt đầu hứng thú.
“Đúng vậy, những người đã ăn bánh kếp đều có phản ứng rất khoa trương, thế này…. Nói sao cho dễ hiểu nhỉ? Bộ phim hoạt hình Cậu chủ nhỏ Trung Hoa, ngài biết không?” Nhân viên phục vụ cũng còn trẻ, sinh sau năm 90, nên phim Hoạt hình Cậu chủ nhỏ Trung Hoa là cả bầu trời tuổi thơ của cô ấy.
Khang Duy Phàm vừa cười vừa nói: “Đó là phim hoạt hình về ẩm thực nổi nhất lúc bấy giờ.”
“Đúng, chính là cái này, mặc dù bánh kếp chỗ này không quá nổi tiếng, nhưng mà phản ứng của những người ăn bánh kếp đều giống với biểu hiện của nhân vật trong bộ phim hoạt hình, cứ như thể bị đánh thuốc mê vậy đó.”
Khang Duy Phàm nhìn cửa tiệm kia một chút: “Ẩm thực chân chính, có thể khiến thể xác và tinh thần của người ta được thả lỏng, để cho vị giác nhận được hưởng thụ, còn về vẻ mặt khoa trương này.......”
Hắn còn chưa nói xong thì có một chàng trai, trên tay cầm kếp vô cùng hưởng thụ mà cắn một miếng. Sau đó, để cho Khang Duy Phàm cảm thấy được thế nào là một vẻ mặt khoa trương.
Nhân viên phục vụ chỉ về cậu trai kia nói: “Đó! Ngài nhìn đi, chính là vẻ mặt này. “
Khang Duy Phàm lắc đầu, vẫn còn cảm thấy đây có chút làm quá rồi.
“Tôi lấy đôi giày này, gói lại cho tôi đi.” Trong lòng của Khang Duy Phàm có ngạc nhiên có nghi ngờ, nhưng trong đó hoài nghi lại chiếm nhiều hơn.
Trên thế gian này, món ăn tuyệt vời nhất cũng không có khả năng khiến người ta lộ ra vẻ điên cuồng như vậy.
Những chủ kênh ẩm thực cũng sẽ thể hiện những phản ứng khoa trương, thế nhưng tất cả chỉ là giả vờ để tạo hiệu ứng mà thôi.
“Kỳ lạ thật.”
Lâm Phàm làm bánh kếp vô cùng nhuần nhuyễn, cho nên cũng không nghĩ nhiều như vậy. Nên làm cái gì thì làm cái đó .
Định mức đặt ra hôm nay, mười phần bánh kếp đều được bán hết toàn bộ.
Mỗi một người ăn bánh kếp, đều biểu hiện ra vẻ mặt khoa trương như vậy.
Những điều này không có gì đáng ngạc nhiên. Thần cấp bánh kếp chính là bá đạo như vậy.
Thông báo dán trên tường, mỗi người xem qua đều sẽ hiểu, nhưng không có điểm bách khoa.
Mà biết rõ những quy tắc này của Lâm Phàm, phần đông đều là người dân sống xung quanh đây.
Có người dân đi ngang qua, nhìn thấy cửa tiệm có nhiều quy tắc như vậy thì họ lập tức nổi nóng, đương nhiên là không thể vì một phần bánh kếp mà lãng phí thời gian đến như vậy.
Lần này, điểm Bách Khoa cũng tăng lên không có bao nhiêu. Cũng chỉ có vài điểm mà thôi.
Điểm Bách Khoa của Lâm Phàm bây giờ cũng chỉ có bốn mươi điểm.
Không gọi là cao, nhưng cũng không tính là thấp, ít nhất có thể đổi được vài kiến thức trong phân loại nhỏ. Nhưng Lâm Phàm không muốn đổi, bởi vì bây giờ không cần dùng đến những thứ này.
Điền Thần Côn đến gần bên cạnh Lâm Phàm nói: “Sự việc xảy ra hôm nay rất lạ nha, tôi thấy những người kia đến xem bói. Nhưng lúc rời khỏi, đều lộ ra một nụ cười thần bí.”
Lâm Phàm khẽ nhún vai nói: “Không sao cả, hiện tại thời gian còn sớm, không gấp.”
Hắn muốn xem thử một chút, những người này giở trò quỷ gì, việc này giống như có một tổ chức đang ở sau lưng.
Thấy không còn ai đến nữa, Lâm Phàm ngồi ở đó bắt đầu lướt Weibo, xem tin tức mới nhất.
Nhưng mà, điều làm Lâm Phàm không nghĩ tới chính là em gái được Vương Minh Dương kia chọn trúng và chuẩn bị ra sức bồi dưỡng vậy mà chủ động liên hệ với mình.
Ngô Hoán Nguyệt : “Lâm đại sư, tôi tham gia “Giọng ca triển vọng” đã vượt qua vòng tuyển chọn ở Thượng Hải rồi.”
Kể từ tin nhắn ngày đó đến nay, Lâm Phàm cũng không có nhắn tin tán gẫu với em gái này, mà em gái này cũng không có chủ động tìm hắn nói chuyện.
Hôm nay lại nhận được tin nhắn này làm cho Lâm Phàm hơi ngạc nhiên.
Hơn nữa, người ta có tin vui muốn chia sẻ với mình, thì mình cũng nên chúc mừng một chút.
Hắn nhấn chọn một cái bao lì xì, ban đầu nhập vào là 66.66, nhưng mà cảm thấy có vẻ hơi nhiều, nên sau đó sửa lại thành 6.66.
Một cái bao lì xì được gửi đi.
Lâm Phàm: “Cố lên!”
Trong phòng nghỉ ở hậu trường.
Ngô Hoán Nguyệt đung đưa đôi chân dài nhỏ trắng như tuyết trên ghế sa lon. Tay thì lướt điện thoại, thỉnh thoảng trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười.
Cuộc thi tuyển đã thông qua.
Trước tiên, cô ta thông báo tin vui này cho cha mẹ, tiếp sau đó người mà cô ta ngay lập tức nghĩ đến chính là Lâm đại sư, người mà cô ta có cơ hội tiếp xúc một lần.
Những tuyển thủ đang nghỉ ngơi xung quanh đang lén lút nhìn trộm Ngô Hoán Nguyệt .
Bạn cần đăng nhập để bình luận