Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 465: Thu được một đợt tài trợ khủng

Quần chúng đứng về phía Hà Thừa Hàn sợ ngây người.
Người đứng về phía Lâm Phàm cũng kinh ngạc.
Lý Hạo trợn tròn mắt.
Kim Vân Dân bị sốc.
Chu Châu lộ ra vẻ mặt kinh hãi, mở to mắt nhìn Lâm Phàm.
Tuy rằng bọn họ rất tin tưởng Lâm đại sư nhưng lời nói của Lâm đại sư giống như kể chuyện xưa nên khi hắn nói ra những chuyện xảy ra ở nửa đời trước của Anh Hà thì bọn họ chọn không tin.
Ai mà dám tin vào điều đó cơ chứ?
Nhưng bây giờ, anh Hà thế nhưng lại chính miệng thừa nhận, vậy nên làm sao có thể không làm bọn họ kinh ngạc cho được?
Xôn xao!
"Không thể nào! Anh Hà, anh ấy thật sự nói cậu ta nói đúng rồi sao?"
"Tôi không tin! Nhất định là anh Hà và bọn họ đã thông đồng với nhau rồi để bắt chúng ta. Nếu là thật thì cũng quá khủng bố đi."
Có người há to miệng, có người trợn mắt há hốc mồm, có người trợn mắt cứng lưỡi, vẻ mặt ngơ ngác.
Nhất là khi Hà Thừa Hàn nói ra một chữ "Phục" thì hiện trường hoàn toàn yên tĩnh lại. Bọn họ cảm thấy mọi chuyện quá huyền bí, căn bản làm cho người ta không dám tin.
"Rốt cuộc cậu làm sao mà biết được?" Hà Thừa Hàn lại mở miệng hỏi, hiện tại ông ta nhất định phải làm rõ.
Lâm Phàm mỉm cười, rất bình tĩnh nói: "Ngay từ đầu không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi là thầy bói nên đương nhiên là tính ra rồi!”
Hiện tại Hà Thừa Hàn cũng không biết mình nên nói cái gì. Khi nhìn thấy ánh mắt tự tin của đối phương thì ông ta cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Lâm Phàm ngược lại không để ý những thứ này: "Hà tổng, tôi nói thẳng thắn như vậy, anh không để ý chứ?"
"Không... Không quan tâm!" Đến bây giờ Hà Thừa Hàn vẫn không hiểu, tất cả những chuyện này rốt cuộc là chuyện gì. Không phải là ông ta không tin mà là thật sự không dám tin, bởi vì chuyện này vượt quá dự liệu, thuộc phạm vi không khoa học.
Đột nhiên, hắn nhớ tới lời Vương Minh Dương đã nói ngay từ đầu, một câu tất cả mọi người đều không để ở trong lòng.
"Tôi phục! Đời này chuyện làm cho tôi phục nhất, chỉ sợ chính là chuyện ngày hôm nay." Hà Thừa Hàn nói.
Lâm Phàm cười nói: “Náo nhiệt mà thôi! Cũng không thể coi là thật.” Hà Thừa Hàn ngây người nhìn Lâm Phàm: “Lần này Minh Dương ghê gớm rồi! Thật sự vô cùng ghê gớm! Có chơi có chịu, nhất định phải hoàn thành.”
Lúc này người cược 1,000 vạn cũng cảm thán nói: "Tôi cũng có chơi có chịu, tiền tuy nhiều, nhưng đáng giá. Chỉ hy vọng sau này có thể kết giao bằng hữu với Lâm đại sư.”
Lý Hạo cười nói: "Anh Trương, cái giá phải trả cho việc kết giao bằng hữu của anh cũng không nhỏ đấy! Chỉ là tôi cảm giác lần này anh đã làm một việc mua bán có lời rồi. Nếu có thể kết giao bằng hữu với Lâm đại sư thì chi phí vào cửa này, thật đúng là không đắt.”
Anh Trương cười nói: "Thằng nhóc cậu cái gì cũng tốt, chỉ là nói quá nhiều. Sau có chuyện gì thì cũng đừng tìm tôi giúp đỡ.”
“Đừng nha! Anh Trương, tiểu đệ sai rồi! Anh không thể mặc kệ em được đâu!” Lý Hạo vội vàng cười nói.
Anh Trương lắc đầu, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm: “Lâm đại sư, chuyện kết giao bằng hữu này chắc là có thể chứ?”
Lâm Phàm cười nói: "Đã ngồi ở chỗ này thì đương nhiên đều là bằng hữu rồi..”
“Lâm đại sư là người thoải mái." Anh Trương nói.
Lúc này, Hà Thừa Hàn nói.”Lâm đại sư, vừa rồi anh chỉ nói đến năm bốn mươi lăm tuổi, vậy sau đó thì sao?”
Giờ phút này, tất cả mọi người đều nín thở, cẩn thận lắng nghe.
Lâm Phàm cười xua tay: "Hà tổng, anh nói xem. cuộc đời này ra sao đều đã biết thì còn có ý gì nữa chứ? Mông lung là đẹp nhất! Có bất ngờ thì cuộc sống mới càng thêm đặc sắc. Được rồi! Được rồi! Chúng ta không nói về những chuyện này nữa, nói chuyện khác đi.”
Hà Thừa Hàn gật đầu, đồng ý với những lời này.
Đối với chuyện tương lai ai có thể nói chuẩn chứ? Tuy rằng hắn tính đúng nhưng thế sự vô thường đổi tới, đổi lui, cũng là rất huyền diệu. Nếu mình nói tương lai của Hà Thừa Hàn ra, vậy thì tương lai này nhất định sẽ có sự thay đổi.
Vì vậy, tốt nhất vẫn là không nên nói.
Nói quá thẳng thắn, sẽ bị sét đánh.
Giờ khắc này, Lâm Phàm bị một đám người vây quanh.
Lúc này Lý Hạo lại càng vui vẻ gọi ‘anh’.
Có đôi khi đề tài tán gẫu sẽ đột nhiên thay đổi phương hướng, những người này vẫn là muốn hắn tính toán cho bọn họ một chút.
Cũng có những chuyện có thể tán gẫu một chút, chỉ điểm một hai câu cũng không phải là vấn đề gì.
Điều khiến Lâm Phàm có chút vui vẻ chính là, không nghĩ tới một bữa tiệc được cho là vô nghĩa mà lại kiếm được thêm nhiều nhà tài trợ cho viện phúc lợi trẻ em như vậy.
Bản lĩnh bực này ai có thể không phục? Cho dù không phục cũng không được. Hà tổng luôn làm ngành công nghiệp đồ chơi, hiện tại lại càng vỗ ngực, đưa ra lời thề son sắt, sau này đồ chơi của viện phúc lợi trẻ em này, ông ta sẽ bao hết.
Mà những người khác quyên góp đồ đạc, vô cùng phong phú.
Nguyên nhân rất đơn giản, chính là Lâm Phàm nói một câu, muốn may mắn thì phải có tấm lòng nhân ái.
Vốn hắn chỉ thuận miệng nói một câu nhưng bọn họ lại rất tin tưởng.
Nếu như là người khác nói thì bọn họ nhất định sẽ cười nhạt, nhưng hiện tại lại là lâm đại sư nói nên bọn họ không thể không tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận