Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 990: Cắt bỏ

Thường Hải Ca ngẩn ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi: “Bác sĩ, anh nói cái gì? Tôi phải cắt cụt chân sao?”
Cắt cụt chân... Ba chữ này đối với Thường Hải Ca mà nói, còn tệ hơn cả việc lấy đi mạng sống của anh ta vậy.
Bác sĩ gật đầu: “Với kỹ thuật y học hiện tại thì không thể nào chữa khỏi. Nếu như không cắt bỏ thì mạch máu sẽ bị tắc nghẽn, phát sinh biến chứng gây nguy hiểm đến tính mạng.”
Sắc mặt Thường Hải Ca lúc này trắng bệch, cổ họng khẽ nuốt xuống, muốn triệt để phát tiết ra toàn bộ sự tức giận trong lòng. Thế nhưng ba chữ “cắt cụt chân” này làm cho anh ta bị dọa sợ đến mức không thốt nên lời.
Cửa bị đẩy ra.
Một nam một nữ tiến vào.
Sau khi người đàn ông trung niên đi vào, ánh mắt ông ta quét một vòng xung quanh sau đó dừng lại trên người Thường Hải Ca.
“Cha... Mẹ...” Thường Hải Ca nhìn thấy hai người tới thì có cảm giác muốn khóc.
Bà Thường đau lòng: “Con trai, con sao thế này, đang yên đang lành sao lại như vậy chứ?”
Chu Binh tiến lên trước: “Xin lỗi chú Thường, là lỗi của con. Nếu như không...”
Chát!
Ông Thường tát mạnh một cái vào mặt Chu Binh, giận đến run người. Ông ta đã trải qua biết bao mưa to gió lớn, nhưng lúc này cũng khó có thể kìm nén lại sự tức giận trong lòng.
Ông ta chỉ có một đứa con trai này, bây giờ lại nghe tin con trai ông ta phải cắt bỏ hai chân, sau này chỉ có thể làm người tàn phế cả đời.
Trong phòng bệnh im ắng.
Chu Binh cúi thấp đầu, không dám lấy tay che mặt. Tuy rằng bị cha Thường Hải Ca tát cho một cái trước mặt mọi người nhưng cậu ta biết chuyện này là lỗi của cậu ta. Nếu như không phải do cậu ta nói khích anh Thường Hải Ca thì nhất định đã không xảy ra chuyện gì.
“Chú Thường, cô Thường, đều là lỗi của cháu. Cô chú muốn đánh thì cứ đánh ạ.” Trong lòng Chu Binh cũng cảm thấy khó chịu, mặc dù cậu ta thường xuyên cãi nhau với Thường Hải Ca nhưng từ nhỏ hai người đã quen biết và chơi với nhau từ bé tới tận bây giờ. Trong mắt người lớn, hai người giống như công tử bột chỉ suốt ngày chơi bời lêu lổng, ăn không ngồi rồi, nhưng hai người họ đều rất hiểu rõ chính mình.
Đó là lúc còn trẻ không tranh thủ điên cuồng quậy phá chơi đùa một trận, đến khi già thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Ông Thường nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: “Cút.”
Chu Binh không dám nhiều lời mà ra đứng ngoài cửa, nếu cậu ta thật sự rời đi thì cũng không được. Mặc dù đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn nhưng nếu không phải cậu ta nói thách anh Thường thì sẽ không có chuyện này.
Thường Hải Ca sợ toát cả mồ hôi: “Cha mẹ, hai người phải cứu con! Con không thể cắt bỏ chân, không thể được.”
Ông Thường sao có thể đồng ý cho con trai mình cắt bỏ chân được chứ, nhưng ý kiến của bác sĩ là nên cắt bỏ, ít nhất còn có thể giữ được mạng sống.
Lúc này, ông Thường nhìn sang bác sĩ: “Thật sự chỉ có cách này sao?”
Bác sĩ gật đầu: “Chỉ có thể cắt bỏ.”
Nếu như các bác sĩ kịp thời đến được hiện trường vào thời điểm xảy ra tai nạn, hoặc lúc đó lực lượng cứu hộ có thể đưa nạn nhân ra ngoài ngay từ đầu thì có lẽ hai chân của anh ta đã có thể giữ lại, nhưng bây giờ thì đã quá muộn.
Đôi chân cũng giống như bộ não vậy, nếu như não không thể hô hấp thì sẽ dẫn đến tình trạng thiếu oxy não, hậu quả sẽ là chết não.
Đôi chân cũng thế, nếu như máu không được lưu thông, cuối cùng chỉ có thể phế bỏ.
Bà Thường khóc lóc nói: “Không được, tuyệt đối không được. Nếu thật sự cắt bỏ hai chân thì con trai tôi sẽ xong đời, đời này coi như bỏ phí.”
Ông Thường hít sâu một hơi: “Bác sĩ, chúng ta ra ngoài nói chuyện thôi.”
Đây là Thủ đô, là nơi được trang bị thiết bị y tế tối tân nhất, nếu như ngay cả bác sĩ ở đây cũng nói không còn cách nào khác, vậy thì thật sự đã không còn cách nào nữa rồi.
Thân Minh vẫn luôn đứng cạnh Thường Hải Ca: “Anh Thường, nghĩ thoáng chút đi.”
Thường Hải Ca: “Cậu bảo tôi phải nghĩ thoáng thế nào đây? Cắt cụt chân, đây là cắt cụt chân đó. Sau này tôi thật sự sẽ trở thành người tàn phế, cậu nói xem, làm sao tôi có thể nghĩ thoáng ra được.”
Thân Minh thở dài, còn có thể làm gì chứ? Cao nhân đã nói rồi, ai bảo cậu không nghe lời chứ, giờ thật sự đã xảy ra chuyện thì còn có thể làm gì đây?
Đây hoàn toàn là tự cậu đi tìm cái chết.
Nếu như cao nhân biết được, e là sẽ chỉ nói một câu:
“Đáng đời.”

Ngoài phòng bệnh.
Ông Thường đang trao đổi với bác sĩ, bàn về chuyện sẽ cắt cụt hai chân sau đó lắp chân giả. Với trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay, mặc dù lắp chân giả sẽ có chút ảnh hưởng nhưng nếu tập luyện nhiều thì việc đi lại bình thường sẽ không thành vấn đề.
Chuyện đã thế này rồi thì còn cách nào khác nữa đâu?
Chỉ có thể cắt bỏ chân mà thôi, chẳng lẽ ông ta có thể trơ mắt nhìn con trai mình mất mạng luôn à?
Ở trong bệnh viện bỗng xuất hiện một bóng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận