Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1198: Diệp Chân Minh cầu cứu

"Nói đi, có thể giúp thì nhất định tôi sẽ giúp, chỉ cần không phải là chuyện phạm pháp." Lâm Phàm suy nghĩ một lát. Tuy rằng không quen nhưng tốt xấu gì cũng có biết, nếu người ta đã chủ động gọi điện thoại thì cũng không thể thấy chết không cứu, chẳng qua điều kiện tiên quyết là không thể phạm pháp.
Nếu là chuyện vi phạm pháp luật, đừng nói mình không giúp mà tiện thể sẽ xử lý họ luôn nữa kìa.
Diệp Chân Minh nói: "Lâm lão sư, tình huống là như thế này, tôi và ông u vẫn luôn là người chống đánh bạc, nhưng cũng làm cố vấn kỹ thuật giám sát cá cược ở Hào Giang, chúng tôi đều nhậm chức trong sòng bạc của ngài Vân. Thời gian gần đây trong sòng bạc xảy ra một chuyện, có một người đàn ông trung niên thường xuyên tới, mỗi ngày chơi đều thắng tiền, mà mỗi lần chỉ thắng một triệu là thu tay rồi ngày hôm sau lại tới. Việc này đã kéo dài tám ngày rồi. Mấy ngày nay, tôi và ông u vẫn luôn tìm hiểu chuyện này nhưng không phát hiện ra chiêu trò của đối phương, cuối cùng tôi cùng ông u tự mình lên sân khấu, hy vọng có thể nhìn ra một tia sơ hở. Thế nhưng chúng tôi lại thất bại thảm hại, cho nên tôi hy vọng Lâm lão sư có thể xuống núi giúp đỡ. Đương nhiên, chúng tôi đã chuẩn bị xong thù lao, tuyệt đối sẽ không để Lâm lão sư giúp không công."
Lâm Phàm nhíu mày: "Tôi không đánh bạc."
Diệp Chân Minh vội vàng nói: "Lâm lão sư, không đánh bạc. Chỉ là chúng tôi hy vọng cậu có thể hỗ trợ xem đối phương có phải là tay gian lận hay không? Nếu thật sự là gian lận thì chúng tôi cũng dễ giải quyết. Nếu đối phương thật sự không phải gian lận, vậy chúng tôi cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể hạn chế anh ta vào sòng bạc và liệt vào danh sách người không được chào đón."
Lâm Phàm: "Vậy các ông có thể trực tiếp hạn chế mà, cần gì phải làm rõ ràng như vậy."
Diệp Chân Minh giải thích: "Lâm lão sư, hạn chế thì có thể nhưng truyền ra ngoài không tốt, sẽ nói sòng bạc bị thua không chịu nổi. Chưa đến mức không chống đỡ được thì chưa thể làm như vậy được, cho nên thật sự khẩn cầu Lâm lão sư tới xem một chút."
Lâm Phàm suy nghĩ một lúc, đúng là gần đây hắn không có việc gì, hơn nữa nghe giọng của Diệp Chân Minh gần như sắp khóc, e là cuộc sống của ông ta cũng không dễ chịu gì và đang bị áp lực rất lớn.
"Được, vậy tôi sẽ đi một chuyến, ngày mai sẽ bay, các ông đến đón tôi là được." Lâm Phàm nói.
Diệp Chân Minh ở đầu dây bên kia kích động nói: "Cám ơn Lâm lão sư, cám ơn..."
Cúp máy.
Lâm Phàm lắc đầu cười, tuy rằng hắn đạt được kiến thức đánh bạc nhưng không muốn động vào cờ bạc chút nào. Bởi vì thực sự nó quá mức bá đạo, thắng cũng không có ý nghĩa gì cả.
Hào Giang.
Diệp Chân Minh thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt tiều tụy cũng thả lỏng hơn.
u Vân Hành người bị mất bốn ngón tay ở bên cạnh chờ mong hỏi: "Lâm lão sư có đồng ý tới không?”
Diệp Chân Minh gật đầu: "Đồng ý, ngày mai sẽ tới. Nếu như Lâm lão sư cũng không có cách nào, vậy thì chúng ta thật sự bất lực.”
u Vân Hành gật đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ. Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã chịu đủ dày vò, bị người kia tra tấn đến mức sắp hỏng mất.
Nếu như người này có gian lận thì với con mắt và kinh nghiệm của họ, tuyệt đối là sẽ nhận ra.
Thế nhưng họ đã chú ý người kia rất nhiều ngày. Mỗi một lá bài đều không bỏ qua, vậy mà họ vẫn không nhìn ra một chút vấn đề nào. Theo họ thấy, đây rõ ràng là chuyện không thể nào.
Như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là đối phương không có gian lận.
Nhưng điều này có thể xảy ra được sao?
Làm sao vận may của một người có thể lại tốt đến như vậy, có lẽ là kỹ thuật của đối phương quá mức cao siêu, thế nên bọn họ mới không nhìn ra được.
Cốc cốc.
Một nhân viên bước vào: "Ông Diệp, ông u, người đàn ông đó lại đến rồi.”
Hai người liếc nhau, họ không thể làm gì được nên chỉ có thể đi xuống quan sát.
Trong sòng bạc.
Người đàn ông trung niên điềm tĩnh ngồi đó, xung quanh có một đám người vây quanh. Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều biết, người đàn ông này chính là thần bài. Đi theo ông ta tuyệt đối sẽ không thua, hoàn toàn chính là chậm rãi mài sập sòng bạc.
Nhưng cho dù là như vậy sòng bạc cũng không thể đóng cửa, bởi vì đóng cửa sẽ đại biểu cho việc thua không chịu nổi, như vậy việc làm ăn và danh tiếng sẽ giảm đi rất nhiều.
Diệp Chân Minh và u Vân Hành tới.
Người chia bài chịu áp lực rất lớn nên đầu đầy mồ hôi, sau đó lại vội vàng nhường chỗ. Đối mặt với người đàn ông trung niên kia, người chia bài chịu áp lực quá lớn, ngay cả tay cũng bắt đầu run rẩy.
"Ngài Chương, mấy ngày nay ngài đã thắng không ít, có lẽ là đã thỏa mãn rồi chứ." Diệp Chân Minh nói. Giọng nói cũng có chút run rẩy, hiển nhiên mấy ngày nay ông ta đã bị khí thế của đối phương áp chế.
Người đàn ông trung niên chơi đùa lá bài trong tay rồi cười nói: "Chẳng lẽ sòng bạc dưới trướng ngài Vân mà cũng có lúc thua không chịu nổi hay sao? Nếu thật sự là như vậy thì đúng là quá đáng tiếc, tôi thấy hay là đóng cửa sớm thì tốt hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận