Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 550: Hợp tác

Truyền hình giải trí Thượng Hải.
Một đám nhân viên công tác đến phố Vân Lý kiểm tra quang cảnh xung quanh.
“Nơi này không tệ, vừa mới xây một khu phố kinh doanh. Quang cảnh xung quanh rất tốt. Tiết mục lần này có thể chọn ở đây.” Một nhân viên nói.
Người phụ trách tiết mục Hồ Hưng gật đầu: “Cũng được đấy, người quản lý nơi này đến chưa?”
“Đạo diễn Hồ, khi nãy tôi có gọi điện thoại cho đối phương rồi, chắc cũng sắp đến.” Nhân viên đáp.
Hồ Hưng gật đầu: “Ừm, tỉ lệ khán giả xem tiết mục ‘Gia đình ngôi sao’ không thấp, hơn nữa kiến trúc khu này còn rất mới, sau khi quay hình ảnh sẽ có hiệu quả đẹp mắt. Chờ người phụ trách chỗ này đến nhớ cố gắng thỏa thuận với anh ta, tạm thời thuê cửa hàng chỗ này.”
Tiết mục 'Gia đình Ngôi sao' này là để cho một nhóm ngôi sao sử dụng một số tiền cố định để hoàn thành đủ loại nhiệm vụ. Loại hình tiết mục này hiện nay trong các chương trình văn nghệ vẫn được xem là mới lạ, tỉ suất người xem rất cao, điểm đến của lần này được chọn là nơi này.
“Đạo diễn Hồ, người phụ trách đã đến.” Một nhân viên công tác nói.
Hồ Hưng nhìn thấy người đang ở đằng xa đi đến, ông ta mỉm cười tiến lên: “Hoàng tổng…”
Hoàng Bân thấy người vừa tới, cũng cười nói: “Đạo diễn Hồ đúng không?”
“Đúng vậy.” Hồ Hưng gật đầu.
Hoàng Bân không hề quen biết với người phụ trách tiết mục. Lần này khi nhận được điện thoại, anh ta hơi bất ngờ, bỗng nhiên có tiết mục giải trí tìm đến tận cửa đúng là không tệ, nhất là khi nghe được đây chính là tổ tiết mục 'Gia đình Ngôi sao' anh ta càng cười tươi. Sau đó tự mình đích thân đến đây, dự tính đàm phán thử xem sao.
Hoàng Bân: “Không biết đạo diễn Hồ tìm tôi có việc gì?”
Đạo diễn Hồ cười nói: “Hoàng tổng, tổ chương trình chúng tôi chuẩn bị quay một tiết mục ở đây nên muốn dùng chỗ này một chút. Anh là người quản lý nơi này nên tôi muốn mời anh và tất cả chủ tiệm kinh doanh tại đây đàm phán thử xem, có thể cho chúng tôi sử dụng chỗ này một ngày hay không?”
Hoàng Bân: “Chuyện này có gì to tát. Các chủ tiệm kinh doanh chúng tôi ở đây rất thân thiện, mọi người có yêu cầu gì đều có thể thương lượng với họ, chắc chắn bọn họ sẽ đồng ý hợp tác. Dù sao thì có ngôi sao tới thì cũng là một chuyện tốt đối với họ.”
Đạo diễn Hồ xua tay: “Hoàng tổng, ý tôi không phải vậy đâu. Ý của tôi là muốn họ cho chúng tôi thuê hẳn một ngày để người của chúng tôi làm chủ cửa hàng. Dù sao đây cũng là tiết mục, nếu không phải người chuyên nghiệp sợ rằng khó có thể đảm nhiệm được.”
“Chuyện này à?” Hoàng Bân hơi nghi hoặc, sau đó lại nhìn đạo diễn Hồ rồi nói: “Nhất định phải thuê ở đây sao?”
Đạo diễn Hồ gật đầu: “Đúng rồi, đã xác định vị trí quay sẽ ở đây. Chúng tôi đã khảo sát hết các khu phố kinh doanh khác ở Thượng Hải rồi, không có chỗ nào phù hợp bằng chỗ này cả.”
Hoàng Bân hơi suy tư: “Được, để tôi dẫn anh đến gặp một người. Nếu anh có thể thuyết phục cậu ta nhận lời thì mọi vấn đề của nơi này không còn là vấn đề nữa.”
Đạo diễn Hồ sửng sốt: “Có người có quyền quyết định cao hơn Hoàng tổng nữa à?”
Hoàng Bân cười nói: “Tất nhiên, ông đừng nên xem thường người kinh doanh, cậu ta nói chuyện còn có tác dụng hơn cả tôi. Chỉ cần cậu ta đồng ý, tôi dám đảm bảo ở đây mỗi chủ cửa hàng đều sẽ đồng ý hết, hơn nữa tuyệt đối sẽ phối hợp chặt chẽ với mọi người.”
Đạo diễn Hồ kinh ngạc: “Thật vậy sao?”
“Dĩ nhiên rồi, để tôi dẫn mọi người qua đó. Nhưng mọi người phải nhớ kỹ, chú ý giọng điệu của mình. Nếu như người đó không chấp nhận cũng đừng ăn nói khó nghe, đừng gây ra tranh cãi.” Hoàng Bân dặn dò đạo diễn.
Đạo diễn Hồ cười nói: “Hoàng tổng đúng là một người tốt. Anh yên tâm. Chúng tôi vô cùng chuyên nghiệp, cho dù người đó không nhận lời, chúng tôi cũng sẽ không gây sự.”
Hoàng Bân mỉm cười, không nói thêm bất cứ điều gì. Không phải hắn ta sợ Lâm đại sư thế nào mà là sợ người của tổ chương trình sẽ xảy ra chuyện. Những chủ hiệu kinh doanh nơi này rất khách sáo với Lâm đại sư, hơn nữa rất đoàn kết. Nếu xảy ra chuyện, chỉ cần tất cả chủ cửa hiệu ở đây mỗi người nhổ một ngụm nước bọt đủ để dìm chết người của tổ tiết mục rồi.
Tiễn Lãnh đạo Tống đi, Lâm Phàm nhàn nhã nằm ngay đó, thời gian này thật là rảnh rỗi, không biết làm gì cho hết ngày. Một khi đời người không còn thiếu gì cả thì sẽ mất đi động lực.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chơi ‘Vương giả vinh diệu’ vẫn vui nhất, không chỉ có thể giết thời gian còn có thể thúc đẩy tinh thần đoàn kết.
Lâm Phàm dẫn đầu, bốn người vùi đầu chiến đấu, Ngô Thiên Hà không chơi nên ở bên ngoài quan sát.
Điền Thần Côn: “Tôi xung phong lên trước đây, mấy cậu mau theo. Ối giời, con mẹ nó, mấy cậu đâu hết rồi? Sao cậu còn đánh quái trong rừng vậy?”
Triệu Chung Dương: “Tôi đang đánh quái rừng mà, ông xông lên như vậy làm gì?”
Lâm Phàm: “Bình tĩnh đi, đừng cãi nhau nữa. Có thể thắng mà, cứ bình tĩnh đi. Đây là trò chơi đẩy tháp, đừng có mải lo giết người như thế chứ.”
Ngô U Lan: “Lợi thế đừng đi đánh rồng, bị cướp là chúng ta tiêu đó.”
Người qua đường: “Mấy người có bị ngu không vậy? Có biết chơi trò này không? Không biết thì tắt máy giùm một cái.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận