Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 637: Anh là ai, tôi không quen

“Đúng! Người anh em cậu nói đúng, tôi vì gì mà phải vui mừng như vậy? Đây chẳng phải là chuyện rất bình thường ư! Được rồi, cậu cứ tiếp tục nghỉ ngơi đi, tôi phải bắt đầu tiến hành tuyên truyền cho Hoán Nguyệt rồi. Bây giờ tình huống tốt như vậy cũng không thể lãng phí, không đầu tư tuyên truyền một đợt có thể sẽ làm lãng phí một cơ hội tốt như vậy!” Vương Minh Dương nói.
Lâm Phàm gật đầu đáp: “Ừm! Đừng kích động quá, cứ bình thường chút, chuyện này có to tát gì đâu. Không phải chỉ là một album thôi sao, loại album này tôi còn nhiều lắm tùy tiện lấy ra một cái nhất định lại nổi tiếng!”
Vương Minh Dương gật đầu nói: “Có đạo lý!”
Sau khi cúp điện thoại, Vương Minh Dương suy nghĩ một lúc. Người anh em này của mình nói đúng, có gì mà kích động như vậy chứ, đây không phải là chuyện rất bình thường hay sao, có điều việc chính vẫn phải tiếp tục làm mới được.
Mà lúc này.
Sau khi Lâm Phàm cúp điện thoại thì nở nụ cười, cười vô cùng vui vẻ: “Mẹ kiếp! Thế mà thực sự nổi tiếng! Quá đỉnh! Tiếp theo lại có việc để làm rồi!”
Kể từ khi Thu Đao Chặt Cá bị Lâm Phàm thu nạp thì vẫn luôn khiêm tốn làm người khiêm tốn làm việc, chủ yếu là do cái tên Lâm đại sư này không phải là thứ dễ chọc, hắn thường xuyên khấu trừ tiền lương của anh ta, thực sự là ông chủ vô lương tâm. Mà đối với Thu Đao Chặt Cá thì loại cảm giác này quả thực không tệ, có không ít bạn học thường xuyên gọi mình ra ngoài thư giãn, nhưng đều bị anh ta từ chối. Xem như là một người thành công thì làm gì có nhiều sinh hoạt về đêm như vậy, mỗi ngày công việc đều rất bận không tốt hơn sao. Trước đây mấy người không hề gọi tôi nhưng bây giờ đột nhiên lại gọi tôi ra ngoài như thế, làm gì có chuyện đơn giản như vậy.
Ngay khi Thu Đao Chặt Cá đang tưởng tượng tới những chuyện này thì Lâm Phàm bỗng gọi điện tới.
Thu Đao Chặt Cá: “Ông chủ! Có gì phân phó!”
Lâm Phàm: “Lên mạng tuyên truyền cho tôi một chút, album của Ngô Hoán Nguyệt là do tôi sáng tác. Bây giờ tôi muốn đẩy tin này lên một chút, tôi nghĩ anh có thể làm được chứ!”
Thu Đao Chặt Cá: “Ông chủ, khối lượng công việc nhiệm vụ lần này thực sự rất lớn, anh xem tiền lương này có phải là…có phải là nên thêm một chút chút!”
Lâm Phàm: “Ừm! Yên tâm, tôi có thể nợ tiền lương của anh được sao? Đã chuyển qua Wechat 5 nghìn rồi!”
Thu Đao Chặt Cá vừa nghe xong nhất thời cao hứng giống như là mới được ăn mật, mặt hiện lên ý cười đáp: “Ông chủ! Còn lại 5 nghìn thì sao?”
Lâm Phàm: “Xem biểu hiện của anh, nếu như làm không tốt thì trừ lương. Tắt máy trước nhá, làm việc cho tốt vào, tôi rất xem trọng anh đấy!”
Cạch!
Điện thoại cúp.
Thu Đao Chặt Cá nổi nóng chửi: “Đồ ông chủ vô lương tâm! Không phải là bị anh lừa một phen, Thu Đao Chặt Cá tôi sao có thể làm việc cho anh được chứ! Tôi là người sau này sẽ trở thành bá chủ thuỷ quân ở trên mạng đấy!”
“Bỏ đi! Vẫn là làm việc trước đã nếu không bị trừ lương thì tiêu mất!”

Sau khi rửa mặt xong Lâm Phàm vui vẻ xuất phát đến phố Vân Lý, người dân ở đây có lẽ đều đang chờ bánh kếp của mình rồi.
Trong cửa hàng.
Điền Thần Côn: “Sau này viện phúc lợi trẻ em kia chính là của chúng ta rồi, cậu nói xem chúng ta có cần phải chuyển địa điểm đến đó hay không?”
Lâm Phàm xua tay: “Không cần! Không nhất thiết phải như vậy, vẫn duy trì như cũ là tốt rồi!”
Bây giờ viện phúc lợi trẻ em do hắn quản lý, có điều hắn không nhúng tay vào quá nhiều, mỗi ngày bình thường đều đi xem một chút. Trong lòng hắn có một kế hoạch khổng lồ nhất định phải thực hiện, nhưng bây giờ nhất định phải làm tốt công tác chuẩn bị trước đã.
Kiến thức Bách khoa toàn thư mà mình biết thực ra cũng không tính là tệ, ngược lại có thể dùng để dạy lại một chút.
Hơn nữa, gần đây hắn còn muốn đi thi để lấy một giấy chứng nhận hành nghề y, còn có nhiệm vụ của bách khoa toàn thư vẫn dính trên người. Có đôi khi nghĩ đến hắn cảm thấy áp lực như bị núi đè.
Cũng đừng thực sự bị kẹt ở cái nhiệm vụ này, nếu như mà kẹt lại thiệt thì đúng là troll nhau quá mà.
Bây giờ hắn xem như đã hiểu, nhiệm vụ ở trang kiến thức số mười thuộc về phân loại lớn nên sẽ không đơn giản, cần phải từ từ xem xét mới được.
Mở điện thoại, lên Weibo.
Ting ting!
Tin nhắn riêng trong Weibo trong nháy mắt ngập tràn màn hình.
“Lâm đại sư! Tôi là người đại diện của công ty Xuân Quang Tinh Nghệ, chúng tôi muốn đặt bài hát!”
“Hai mươi vạn một bài, thế nào?”
“Chúng tôi muốn đặt bài hát của anh, giá cả theo anh. Có điều chất lượng nhất định phải giống hệt như bài hát của Ngô Hoán Nguyệt!”

Đại khái lướt một chút, nội dung tin nhắn trên cơ bản đều là người muốn đặt mua bài hát. Hơn nữa, điều kiện còn không thấp, bọn họ đều muốn sản phẩm có chất lượng tốt. Đám các người là ai, muốn dùng tiền mua chuộc tôi sao, tôi là người tầm thường vậy à?
Ting!
Lúc này có một số điện thoại lạ gọi đến.
Nhận điện thoại.
“Xin chào! Lâm đại sư! Tôi là Tả Đằng Phi!”
Lâm Phàm ngơ người, có chút hoài nghi: “Anh là ai? Tôi không quen!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận