Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 464: Hà Thừa Hàn kinh ngạc

Khi Lâm Phàm tiếp tục nói, vẻ mặt của mọi người cũng đều có chút kinh ngạc. Hắn nói như thật vậy, cũng quá biết kể chuyện xưa rồi.
Hà Thừa Hàn vốn mỉm cười nhưng khi Lâm Phàm tiếp tục nói thì vẻ mặt lại có chút thay đổi.
"Bốn tuổi từng có một kiếp nạn. Đằng sau nhà vệ sinh ở nông thôn chính là hố phân, chắn là ông không cẩn thận nên đã rơi xuống đó, may mắn là được người ta phát hiện kịp thời nên được kéo lên."
Phốc, khặc khặc…
Nói đến đây, tất cả mọi người đều không nhịn được mà bật cười.
Mẹ nó! Điều này cũng quá buồn cười rồi.
Đã từng thấy bị đuối nước nhưng chưa từng nghe thấy người rơi xuống hố phân, suýt chút nữa thì bị những thứ kia chôn vùi.
Chỉ là mọi người vẫn có chút tò mò. Nếu chuyện này là thật thì khá là kỳ ảo rồi nhỉ?
Hơn nữa vận mệnh của anh Hà cũng quá khổ đi, sao lại có nhiều chuyện bất hạnh như vậy chứ?
Chỉ là khi bọn họ nhìn về phía anh Hà thì lại nhận ra vẻ mặt của anh Hà có chút ngưng trọng, hình như là có chút không vui nhỉ?
Chẳng lẽ là người này nói quá đáng làm Anh Hà không vui sao? Chỉ là không nên nha! Anh Hà là người phóng khoáng nhất, bình thường gặp phải người hay đùa giỡn thì đều sẽ cười cho qua, cũng không để ở trong lòng.
Lâm Phàm cẩn thận nhìn mặt Hà Thừa Hàn, từ sự thay đổi của mỗi bộ phận trên mặt mà lấy được thông tin hữu ích.
"Bước ngoặt là lúc mười bảy tuổi. Điều kiện gia đình quá kém nên ông đã tham gia quân ngũ ở Thanh Hải. Được phân công làm hậu cần, công việc là nấu ăn, hơn nữa vì là người có năng lực nên được phân công làm đội trưởng."
"Hai mươi tuổi xuất ngũ, lăn lộn trong xã hội mấy năm, từng đánh nhau, từng vào cục cảnh sát.......”
Vẻ mặt của Hà Thừa Hàn thay đổi càng lúc càng dữ dội, đôi đồng tử hơi co rút lại, có loại cảm giác hoảng sợ. Ông ta đột nhiên cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Mọi người xung quanh nở nụ cười.
"Thì ra kinh nghiệm của anh Hà lại phong phú như vậy."
"Cái này là thật hay giả vậy? Cậu ta nói cũng quá mơ hồ đi. Anh Hà là người tốt như vậy, làm sao có thể lăn lộn như vậy chứ? Lại còn là khách làng chơi...."
"Càng nói càng ảo làm tôi không dám tin."
"Mấy người mau nhìn vẻ mặt của anh Hà đi! Hình như anh ấy thật sự tức giận rồi. Nếu không thì đi khuyên hai người họ đừng chơi nữa đi, nếu gây ra mâu thuẫn thì cũng không tốt."
......
Mọi người cảm thấy vẻ mặt của anh Hà quá nặng nề, sau đó mở miệng nói: "Anh Hà, nếu không....”
Hà Thừa Hàn xua tay: “Tiếp tục!”
Lâm Phàm bình tĩnh, tiếp tục nói: “Bước ngoặt có đôi khi tới thì cũng rất nhanh. Hai mươi lăm tuổi ông nhìn trúng thị trường đồ chơi trẻ em nên đã mượn một số tiền từ người khác để đầu tư vào, nhưng một năm sau, bởi vì bị người lừa gạt mà sự nghiệp đổ vỡ, quay về hai bàn tay trắng. "
“Hai mươi bảy tuổi...."
"Hai mươi tám tuổi...."
"Hai mươi chín tuổi."
......
"Bốn mươi lăm tuổi...."
Giờ khắc này, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có một mình Lâm Phàm nói chuyện.
Quần chúng ăn dưa chung quanh, ai nấy đều ngây ngẩn cả người. Không phải bọn họ tin tưởng Lâm đại sư mà là câu chuyện cuộc sống này cũng quá mẹ nó ngoằn ngoèo rồi. Quả thực có thể viết thành một bộ ‘Huyết lệ sử’, từng có thê thảm, từng có vận may. Đây quả thực không phải là chuyện mà một người có thể kiên trì nổi.
Nhất là lúc ba mươi tuổi, Lâm đại sư này lại nói suýt chút nữa thì anh Hà đã nhảy cầu tự sát. Chuyện này cũng quá giả rồi, tính tình anh Hà tốt như vậy, sao có thể là loại người đi tìm cái chết chứ?
"Cổ họng hơi khô rồi." Lâm Phàm cầm lấy đồ uống uống một ngụm, sau đó nhìn Hà Thừa Hàn: “Có phục không?”
Bây giờ Hà Thừa Hàn không phải là ngạc nhiên hay là nổi giận, mà là hoảng sợ.
Ông ta đột nhiên nhận ra, người trẻ tuổi trước mắt này thật sự là làm cho người ta hoảng sợ. Nhất là vẻ mặt bình tĩnh kia, làm cho ông ta cảm thấy như người mà mình đang đối mặt căn bản không phải là một người bình thường, mà là một người trong bóng tối vẫn luôn ẩn núp nhìn trộm mình từ lúc bắt đầu đến bây giờ.
Mọi người nhìn Lâm đại sư một chút, lại nhìn anh Hà, bọn họ không biết hiện tại là tình huống gì.
Đây là thật hay giả? Chỉ là theo bọn họ thấy, khả năng là giả khá cao, dù sao nếu như biết toàn bộ thì cũng sẽ quá thần thánh rồi.
Lâm Phàm cười nói. "Hà tổng, nói một câu, ông có phục hay không?"
Hà Thừa Hàn không nói gì, mà kinh hãi hỏi: "Cậu là ai?”
Chuyện này dù xảy ra trên bất kì người nào thì đều cảm thấy kinh khủng, nửa đời trước của mình bị người ta nhìn rõ ràng, chuyện này khủng bố cỡ nào? Đáng sợ cỡ nào?
Lâm Phàm cười nói: "Người bình thường....”
Cổ họng Hà Thừa Hàn hơi nhúc nhích, giống như muốn nói cái gì đó nhưng trong lúc nhất thời lại không biết mở miệng như thế nào.
Hiện trường ngột ngạt.
"Được rồi! Được rồi! Không chơi nữa! Không chơi nữa! Chuyện này coi như xong, hay là chúng ta nói chuyện khác đi."
Có người nhận thấy có chút áp lực nên bắt đầu rời xa chủ đề này. Vốn phải rất vui vẻ, sao lại nói đến chủ đề nặng nề như vậy chứ?
Nhưng cũng có một số người tự hỏi đó là sự thật hay giả.
"Anh Hà, chúng ta nói cái khác, chuyện này cũng chỉ là mọi người cùng nhau đùa giỡn mà thôi, không thể coi là thật được." Có người khuyên giải.
"Đúng vậy! Lâm đại sư không hổ là bạn tốt của anh Minh Dương, khả năng viết chuyện xưa này rất tuyệt! Nhất định là một nhà biên kịch nổi danh!"
......
Hà Thừa Hàn giơ tay lên, hiện trường yên tĩnh lại. Sau đó nhìn về phía Lâm Phàm, môi khẽ động, giọng điệu rất kiên định, đồng thời cũng tràn đầy vẻ không dám tin.
"Tôi phục..., nhưng cậu làm sao mà biết được?"
Đột nhiên.
Hiện trường im lặng.
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận