Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1217: Kể khổ

“Chào các vị ban giám khảo, tôi tên là Hoàng Phi, năm nay hai mươi sáu tuổi đến từ Cát Lâm, nghề nghiệp của tôi là nghề tự do.” Hoàng Phi ôm ghita nói.
Triệu Lỵ cầm ống mic nói: “Nhìn cậu rất có sức sống đấy.”
“Cám ơn lão sư.” Hoàng Phi rất lễ phép đáp lại.
Hoắc Kiến Tường: “Tốt, có thể bắt đầu bài biểu diễn cá nhân của cậu rồi.”
Nhưng lúc này, Hoàng Phi chưa bắt đầu biểu diễn mà lại thể hiện ra dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi, sau đó cậu ta cắn răng lấy can đảm nói: “Các vị lão sư, tôi có thể nói một việc trước khi hát được không?”
Mặc dù Lưu Anh Đông bị Lâm Phàm chọc giận đến đầu muốn nổ tung, nhưng sau khi lên sân khấu thì cảm xúc rất ổn định, biết cân nhắc nặng nhẹ, cô ta đáp: “Được, vậy thì cậu nói câu chuyện của cậu đi.”
Hoàng Phi kể: “Tôi đến từ một huyện thành nhỏ của Cát Lâm trong một gia đình đơn thân. Cha của tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, vẫn là do mẹ của tôi một tay nuôi tôi khôn lớn. Nhưng lúc tôi được mười lăm tuổi thì mẹ tôi ngã bệnh, vì để chữa bệnh cho mẹ tôi mà mười lăm tuổi tôi đã phải bỏ học đi làm, nhưng tôi luôn có ước mơ và đam mê với âm nhạc. Sau khi biết được đài truyền hình Thượng Hải tổ chức cuộc thi ‘Giọng Ca Nội Lực’ thì giấc mơ âm nhạc trong lòng tôi lại trỗi dậy một lần nữa, mục đích của tôi đến đây thi đấu là muốn cố gắng hết sức mình để nhận được thứ hạng cao nhất. Sau đó dùng nó để kiếm được nhiều tiền hơn để chữa bệnh cho mẹ của tôi.”
“Đương nhiên, tôi lấy âm nhạc làm mục đích kiếm tiền không phải là thứ âm nhạc trong lòng tôi muốn, nhưng nếu so sánh với mẹ của tôi thì tôi hy vọng mẹ tôi được khỏe mạnh hơn. Tôi hy vọng bà có thể nhìn thấy tôi cưới vợ sinh con và để cho cả một đời chưa được hưởng phúc của bà ấy có thể đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới một chút.”
Sau khi nói xong, cậu ta cúi đầu với mọi người ở dưới khán đài.
Triệu Lỵ là phụ nữ, sau khi nghe được chuyện này thì tỏ ra vô cùng xúc động: “Không ngờ cậu lại có câu chuyện như vậy, có được một người mẹ kiên cường như thế. Tuy rằng âm nhạc là thuần khiết, nhưng cậu một lòng vì chữa bệnh cho mẹ thì so với bất cứ chuyện gì cũng quan trọng hơn nhiều.”
Lốp bốp lốp bốp!
Tiếng vỗ tay dưới khán đài vang lên.
Trên mạng.
“Mẹ ơi, Triệu Lỵ tình cảm quá à, tôi rất thích Triệu Lỵ.”
“Không ngờ tên này lại đáng thương như vậy, nếu hát không khó nghe lắm thì tôi nhất định sẽ ủng hộ cậu ta.”
“Triệu Lỵ nói rất hay.”
Lâm Phàm nhìn Hoàng Phi trên sân khấu, hắn nhìn quần áo trên người anh ta, lại nhìn cây ghita một chút rồi khẽ cau mày.
Mặc dù hắn không phải thám tử lừng danh gì, thế nhưng có vẻ như cây ghita này không hề tầm thường chút nào.
Hình như là thương hiệu ‘Weber’, hơn nữa dường như cây ghita này có giá trị không dưới mười mấy hai chục ngàn.
Nếu là như thế thì tình huống này có gì đó hơi sai sai rồi nha.
Lúc bấy giờ, Hoàng Phi đã chuẩn bị bắt đầu biểu diễn, anh ta nói: “Ca khúc tôi muốn biểu diễn tên là ‘Tương Lai Của Tôi’.”
Tiếng ghita vang lên.
Ba vị ban giám khảo đều chìm đắm trong âm nhạc.
Theo bọn họ thì giọng hát của Hoàng Phi không tệ, phát âm cũng rất chuẩn. Thế nhưng cũng có chỗ không quá tốt, nếu chấp nhận chịu huấn luyện chuyên nghiệp thì có lẽ sẽ càng giỏi hơn.
“Mẹ nó, thí sinh đầu tiên đã mạnh thế rồi à, vậy chương trình này nhiều cái để coi lắm đây.”
“Đúng vậy, nếu mỗi thí sinh đều như này thì lỗ tai chúng ta quá hạnh phúc luôn rồi.”
“Thật dễ nghe, giọng hát rất nội lực, sự hy vọng đối với tương lai đó làm cho tôi cũng phải đồng cảm theo.”
“A, mọi người nhìn Lâm đai sư kìa, hắn vẫn luôn không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu ta, xem ra chắc thí sinh này sẽ được chọn đó.”
Lúc này, Lâm Phàm cứ nhìn đối phương chằm chặp, trong lòng thì chửi con bà nó.
Tên thí sinh đầu tiên này khá lợi hại đấy, mới vừa đi ra là đã bắt đầu nói về cuộc sống bi thảm của mình rồi.
Nhưng mà có gì đó bất thường, cha mẹ tên thí sinh này vẫn còn khỏe mạnh và đang sống rất tốt, chỉ có một điều mà anh ta nói thật, anh ta đúng là người ở Cát Lâm.
Âm thanh cuối cùng dừng lại.
Hoàng Phi lại cúi đầu với các vị cố vấn lần nữa, sau đó tha thiết nhìn về phía các vị bọn họ.
Triệu Lỵ không hề do dự mà trực tiếp ấn đèn: “Tôi rất thích giọng hát của cậu, ước mơ của cậu cũng làm tôi rất xúc động. Nếu trở thành học trò của tôi thì tôi sẽ bồi dưỡng cậu thật tốt, tôi sẽ giúp cậu đến gần chức quán quân thêm một bước.”
Lưu Anh Đông cũng ấn đèn: “Hát rất khá, mặc dù có chỗ không tốt lắm nhưng nếu không dùng con mắt chuyên nghiệp để đánh giá thì cậu rất hoàn mỹ. Hơn nữa giọng hát rất có nội lực, chẳng qua Triệu Lỵ đã chọn trúng cậu rồi nên dù tôi có ấn đèn thì cũng sẽ không cướp cậu đâu, nếu không thì Triệu lão sư sẽ liều mạng với tôi mất.”
Hoắc Kiến Tường không có ấn đèn, ông ta có yêu cầu rất cao đối với giọng hát, cho dù người này có giọng hát rất có nội lực nhưng khoảng cách với yêu cầu của ông ta vẫn còn thiếu một chút nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận