Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 628: Tên tôi sẽ viết ngược lại

Lúc này.
Khi Kim Dương nhìn thấy Lâm Phàm, gương mặt giận dữ hận không thể ăn tươi nuốt sống thằng lõi này, sau đó gã nói: “Chị Chương, chính là người đó.”
Chị Chương nhìn đằng trước, sau đó gật đầu: “Ừ.”
Cô ta ra mặt cho Kim Dương không phải vì xem trọng Kim Dương mà vì gã là nghệ sĩ của cô ta, đặc biệt đây là chuyện nghiêm trọng, một nghệ sĩ đang nổi đình nổi đám mà dính vào scandal thì ảnh hưởng không nhỏ, thiệt hại không thể đong đếm được.
Chỉ với điều này, nếu không xử lý mọi chuyện êm xuôi, cô ta sẽ không dừng lại.
Bây giờ cả đám tiến đến đứng trước mặt Lâm Phàm, Kim Dương nhìn Lâm Phàm hừ lạnh nói: “Chị Chương, chính là thằng này nè.”
Lâm Phàm nhìn cả bầy lâu la, cười nói: “Sao hả? Mấy người muốn gì?”
Kim Dương không nhịn nữa: “Mày có bệnh gì không? Chẳng lẽ mày không nhớ đã làm gì tao sao?”
“À, không phải chỉ lột sạch quần áo của anh thôi à? Còn gì nữa sao?” Lâm Phàm bình tĩnh đáp.
Bỗng nhiên, bên cạnh có một bạt tai bay đến.
Người ra tay là Chương Tuệ, cô ta đứng ngay đó không nói không rằng, khí thế mãnh liệt, giơ tay đánh lên mặt Lâm Phàm.
Lâm Phàm sửng sốt, lập tức bắt lấy cổ tay đối phương.
Chương Tuệ: “Thằng nhóc, đến giờ này mày còn không biết mình sai ở đâu à?”
“Cô muốn đánh tôi sao?” Ánh mắt Lâm Phàm bình tĩnh nhìn Chương Tuệ, nhẹ nhàng hỏi.
Chương Tuệ lạnh nhạt nhìn Lâm Phàm: “Buông tay tao ra, đúng là người trẻ tuổi chưa biết trời cao đất dày là gì.”
Hà Thừa Hàn phản ứng lại, vội lên tiếng: “Chị Chương, đây là…”
Bốp!
Hà Thừa Hàn chưa kịp nói xong, Lâm Phàm đã vung tay lại, tát vào mặt Chương Tuệ.
Trong chớp mắt, tất cả mọi thứ như rơi vào không gian yên tĩnh, dường như mọi người đều bất ngờ đến ngớ ra.
Kim Dương trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, gã không nghĩ thằng lõi này dám đánh lại, mà các bảo vệ sau lưng Chương Tuệ cũng trợn tròn mắt, nhào lên muốn đè Lâm Phàm xuống đất.
“Đừng vọng động.” Hà Thừa Hàn quát, mau chóng tiến lên ngăn họ lại.
“Mày dám đánh tao?” Trong mắt Chương Tuệ bùng lên ngọn lửa giận dữ.
Lâm Phàm cười ha hả nói: “Cô muốn đánh tôi thì sao tôi không thể đánh lại cô?”
Hà Thừa Hàn không nghĩ đến Lâm đại sư nói ra tay là ra tay, không hề cho người ta cơ hội phản kháng. Lúc Chương Tuệ bắt đầu muốn giơ tay, Hà Thừa Hàn đã bị dọa khiếp, nào ngờ Lâm đại sư phản ứng rất nhanh, bắt lấy cổ tay đối phương, sau đó là cho một bàn tay ngược trở lại một phát.
“Mấy người còn đứng nhìn à? Không mau ra tay cho tôi.” Chương Tuệ quát đám bảo vệ: “Đánh cho tôi, đánh đến chết thì thôi. Có gì tôi chịu trách nhiệm.”
Hà Thừa Hàn thấy hoàn cảnh trước mắt, lập tức lo sợ: “Chị Chương, có thể thương lượng chút không?”
“Anh là…” Vốn Chương Tuệ định chửi ầm lên, sau đó thấy Hà Thừa Hàn cảm giác rất quen mắt: “Anh là Hà Thừa Hàn chuyên kinh doanh đồ chơi ở Tân Thành sao?”
Hà Thừa Hàn gật đầu: “Đúng rồi, là tôi. Chị Chương, đây là bạn tôi, nể mặt tôi đừng làm lớn chuyện này được không?”
Gương mặt tức giận của Chương Tuệ trở nên đen thui: “Lời này của Hà tổng là ý gì? Bạn của anh thì có thể đánh tôi à? Tôi không sợ làm lớn chuyện này, muốn lớn cỡ nào thì lớn cỡ đó. Chương Tuệ tôi lăn lộn nhiều năm qua chưa sợ ai bao giờ.”
Hà Thừa Hàn đứng bên cạnh vội vàng nói: “Chị Chương, ý tôi không phải vậy. Dù sao đây cũng là bạn tôi, hi vọng chị có thể chừa lại chút mặt mũi cho tôi.”
“Mặt mũi á? Mặt mũi anh đáng giá mấy xu?” Bây giờ Chương Tuệ thật sự tức điên, cô ta không nghĩ có người dám đánh mình. Đối với cô ta, chuyện này đúng là không biết giấu mặt mũi đi đâu.
Lâm Phàm: “Hà tổng, ông đừng can thiệp vào chuyện này. Để tôi tự giải quyết.”
Hà Thừa Hàn lập tức khoát tay, sau đó nhìn Lâm Phàm: “Đại sư, anh đừng lo lắng việc này, nếu tôi không xử lý được sẽ bị bọn họ mắng chết.”
Với Hà Thừa Hàn mà nói, mặc dù chuyện này khá nghiêm trọng nhưng ông ta không thể lùi bước, việc này nhìn như chuyện bình thường nhưng có thể rút ngắn quan hệ với Lâm đại sư. Nếu chuyện này mà ông ta lùi bước, chưa nói đến việc không thể rút ngắn quan hệ với Lâm đại sư mà để bọn người kia biết được sẽ cười vào mặt ông ta.
“Được, Chương Tuệ, cô muốn chơi chứ gì? Tôi nói cho cô biết, vậy để tôi chơi với cô. Tôi muốn xem thử cô có bản lĩnh gì. Chẳng những cô không chạm vào được người này cũng không có bản lĩnh chạm.” Khí thế Hà Thừa Hàn bắt đầu tỏa ra, thay đổi bộ dạng hòa nhã trước kia bằng sự ngang ngược độc đoán.
Chương Tuệ nhìn Hà Thừa Hàn: “Anh muốn bảo vệ hắn à?”
Hà Thừa Hàn: “Không sai, nếu bản thân cô cảm thấy đến đây là đủ thì mọi chuyện kết thúc ở đây. Nếu cô vẫn muốn kiếm chuyện thì chúng tôi cũng không sợ cô.”
Kim Dương bên cạnh nói vào: “Chị Chương, đám người này thật ra vẻ.”
“Được.” Chương Tuệ nhìn Hà Thừa Hàn và Lâm Phàm đang bình tĩnh ung dung đứng đó: “Mấy người ngon lắm. Để tôi xem mấy người làm được gì tôi đây.”
Ngay lúc này, chị Chương móc điện thoại ra: “Anh Tứ, em đang ở Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn, em gặp chút rắc rối, anh dẫn người đến đây cho em, đúng… anh đến đây rồi biết.”
Sau khi cúp điện thoại.
Chương Tuệ nhìn Hà Thừa Hàn: “Hà tổng, anh can đảm lắm đấy, nếu Chương Tuệ tôi không khiến mấy người chịu phục thì hai chữ Chương Tuệ tôi sẽ viết ngược lại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận