Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 876: Máy tính tôi mới mua, đừng làm hỏng nha

Một chàng trai trẻ có vẻ ngoài rất tuấn tú ngồi sát bên cạnh một cô gái, cô gái cảm thấy anh người yêu này của mình quá tuyệt vời, không chỉ có nhiều tiền hơn nữa còn rất hào phóng. Quan trọng là cả ngày đều có thể ở cạnh cô, tìm đâu ra người đàn ông hoàn hảo như vậy chứ.
Anh chàng này có vẻ như rất hưởng thụ cuộc sống như vậy. Xã hội này có quá nhiều người ngu ngốc, đối với anh ta mà nói kiếm tiền bằng cách này dễ như trở bàn tay, tiền tiêu không hết. Bây giờ lại có một cô bạn gái xinh đẹp đáng yêu như này, cuộc sống này còn có mục tiêu gì hơn nữa đâu.
“Không được động đậy!”
Ngay lúc này, một nhóm cảnh sát đột nhiên ập đến, trực tiếp áp chế đè chàng trai xuống đất.
“Các người làm gì thế?? Các người là ai???” Cô gái hoảng sợ hét lên.
“Chúng tôi là cảnh sát.” Cảnh sát đè chàng trai xuống đất, sau đó nói: “Chúng tôi nghi ngờ anh là kẻ lừa đảo. Mời anh hợp tác và đi theo chúng tôi.”
Chàng trai nghe xong thì sửng sốt nhưng chắc chắn không thừa nhận: “Các anh nhầm người rồi, tôi lừa đảo lúc nào, các anh có bằng chứng gì không??”
Cảnh sát rút điện thoại ra, mở weibo lên: “Nhìn đi, bằng chứng đây. Người trong ảnh này là anh, chứng minh thư này cũng là anh đúng chứ? Các giao dịch chuyển tiền, rút tiền này cũng là của anh. Anh đã bị Lâm đại sư tìm ra và đăng lên weibo, bằng chứng vô cùng xác thực, anh đừng cố phủ nhận.”
Chàng trai kêu lên: “Lâm đại sư gì chứ, tôi không quen anh ta. Các người không thể bắt tôi, tôi không phạm tội.”
“Có hay không thì mời anh đi về đồn rồi nói tiếp.” Cảnh sát ngay lập tức đưa anh ta lên xe.
Cùng lúc đó, một nữ cảnh sát nói: “Cô bé, cô phải chú ý, chàng trai này rất có khả năng là tên lừa đảo. Nếu như cô muốn biết rõ hơn có thể theo dõi weibo của Lâm đại sư, trên đó có thứ cô cần.”
Cô gái sửng sốt, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mở weibo search tên Lâm đại sư. Khi nhìn thấy những bài đăng kia thì sững sờ.
Loại chuyện này xảy ra ở khắp nơi.
Một số kẻ lừa đảo vẫn luôn theo dõi tin tức trên weibo, nhưng khi thấy tên mình bị người ta vạch trần trên đó, chúng lập tức ngẩn ra.
Con mẹ nó, đây là chuyện gì thế này? Ông đây biết điều như vậy, sao lại bị người ta lôi ra ánh sáng chứ? Con mẹ nó, chuyện này không khoa học tí nào!!!
Không phải bọn hắn không nghĩ tới việc bỏ trốn, nhưng nghĩ thấy mình cũng lừa được hơn 10 vạn. Nếu như bỏ trốn nhất định sẽ bị truy nã, lúc đó chắc chắn sẽ phải trốn chui trốn lủi, khẳng định sẽ vô cùng thê thảm.
Má nó!!!
Tên chó đẻ Lâm đại sư, mày rốt cuộc là thần thánh phương nào, ông đây không thể tha thứ cho mày!!!
Ông đây phục rồi, ông đây sẽ ra đầu thú, xem như mày lợi hại đi.
Chuyện như này quả thật xảy ra không ít trên khắp cả nước.
Một số đồn cảnh sát hiện giờ đang bận bù đầu.
Những kẻ lừa đảo đã ra đầu thú, đồng thời còn thú nhận toàn bộ tội lỗi của mình. Chuyện này khiến cho không ít cảnh sát cảm thấy ngạc nhiên, bọn họ hiện giờ vẫn chưa biết tình hình trên mạng. Dù sao thì tin tức này cũng mới chỉ bùng nổ trên weibo chứ vẫn chưa được đăng rộng rãi trên các trang tin tức.
Thế nhưng cũng có không ít người bỏ trốn, đương nhiên kết quả là cũng sẽ bị truy nã.
Phố Vân Lý.
Lâm Phàm tạm thời dừng tay.
Lẳng lặng châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía xa.
Chuyện này hắn làm quá gọn ghẽ.
Tuy rằng cũng có cá lọt lưới, thế nhưng làm được đến mức độ này cũng quá hoàn mỹ rồi.
Triệu Chung Dương lo lắng: “Anh Lâm...”
Ngô U Lan do dự không nói, trong lòng có dự cảm không lành.
Lâm Phàm xua tay: “Bình tĩnh, để tôi ngồi một chút.”
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
Đường phố Vân Lý đang vô cùng náo nhiệt lại bất ngờ nghe thấy tiếng xe cảnh sát khiến cho mọi người ai nấy đều ngạc nhiên, không biết có chuyện gì xảy ra lại có nhiều xe cảnh sát như vậy.
Nhân lúc này, Lâm Phàm mở weibo lên.
“Anh đây không còn ở trong giang hồ, nhưng trong giang hồ lại đang lưu hành truyền thuyết về anh. Cảnh sát tới rồi, tôi phải vào tù đây. Hẹn gặp lại mọi người...”
Đăng xong tin này, Lâm Phàm lặng lẽ tắt máy tính.
Một cảnh sát không rõ tình hình, chỉ biết tên tội phạm lần này đặc biệt nghiêm trọng nên vẻ mặt nghiêm túc. Khi nhìn thấy Lâm Phàm đang ở trong phòng lập tức quát lên: “Chính hắn, bắt lấy hắn.”
Lưu Hiểu Thiên xuống xe, khiển trách nói: “Có bệnh hả? Đi sang một bên.”
Tới cửa hàng.
Lưu Hiểu Thiên bất lực thở dài: “Xin lỗi, bên trên đã có lệnh, lần này động tĩnh quá lớn.”
Lâm Phàm gật đầu: “Tôi biết.”
Lưu Hiểu Thiên cũng gật đầu: “Người bên Cục an ninh cũng tới rồi, muốn mang máy tính của anh đi.”
Lâm Phàm trả lời: “Được, không có vấn đề gì. Có điều máy tính này tôi vừa mua, đừng có làm hỏng đó nha. Còn mấy bộ phim tôi vừa tải về nhưng chưa kịp xem nữa, nếu như anh xóa nó đi thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Lưu Hiểu Thiên cười, chỉ là nụ cười này có chút bất đắc dĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận