Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 777: Gặp thì khám thôi

Lần lượt mãi cho đến giữa trưa. Trong lúc này lại có hai bệnh nhân tới đây, ngay từ đầu vẫn là để cho Triệu Minh Thanh xem qua. Có bệnh tình Triệu Minh Thanh tự có thể nhìn ra, sau đó đưa ra phương án trị liệu. Tuy nhiên nếu gặp phải chỗ không đủ thì lại do Lâm Phàm bổ sung.
Đối với Triệu Minh Thanh mà nói, ông ta vẫn có lợi ích lớn.
Một phòng bệnh ba người trong khoa nội trú của bệnh viện.
Một người đàn ông trung niên tiến vào, đi tới bên giường người nhà: "Hôm nay thật lạ, trước cửa bệnh viện lại có mấy người xem bệnh miễn phí. Ông nói xem, ở trước cửa bệnh viện mà khám bệnh miễn phí là ý gì?”
Hai bệnh nhân khác trong phòng bệnh cười nói: "Chẳng lẽ tranh giành việc làm ăn với bệnh viện."
“Tôi cũng cho rằng như vậy. Nhưng mà vừa rồi có một đứa nhỏ mãi vẫn ngủ, bệnh viện cũng không có biện pháp. Vậy mà đến tay bọn họ, thoáng cái đã tốt hơn. Tôi mới cảm thấy là lừa đảo nhưng lại có cảm giác không giống."
"Khụ khụ..." Bệnh nhân tới gần giường bệnh bên trong, ho khan nặng nề một chút, nói: "Thế đạo này ai biết được, dù sao tôi cũng cảm thấy, chẳng có cái gì chữa được bệnh..."
“Đúng vậy."
Lúc này, một y tá cầm danh sách tiền thuốc đi vào: "Vương Hỉ Trụ, ông phải thông báo cho người nhà đến nộp tiền thuốc men, bây giờ ông đã nợ hơn một vạn tiền thuốc men rồi đó."
“Cô y tá, tôi biết rồi, tôi có thông báo cho họ, họ nói cũng sắp tới rồi." Bệnh nhân dựa vào bên trong, cũng chính là Vương Hỉ Trụ gật đầu đáp. Ông bị bệnh về phổi, thường xuyên bị tái phát, mỗi một lần tái phát đều phải vào bệnh viện trị liệu, chi phí y tế cũng không nhẹ chút nào.
Lần này vào bệnh viện, ông lấy đâu ra tiền. Người nhà cũng không có tiền, chỉ có thể kéo dài hạn đóng tiền thuốc trước.
Y tá rời đi.
Vương Hỉ Trụ thở dài: "Ôi, tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ, bị bệnh này chẳng bằng chết đi cho rồi."
Người đàn ông trung niên mở miệng nói: "Đúng rồi, thật ra ông có thể đến cửa bệnh viện khám thử xem. Dù sao nơi đó là chữa bệnh miễn phí, hay là ông cứ ra xem đi, biết đâu lại hữu dụng thì sao? Cũng không cần phải ở trong bệnh viện nữa.”
Vương Hỉ Trụ nói: "Bên kia có thể được sao, tôi nghĩ chỉ là gạt người thôi."
“Mặc kệ có phải gạt người hay không, đi xem qua cũng được. Tuy nhiên tôi cảm thấy không phải là gạt người đâu." Người đàn ông trung niên nói.
Vương Hỉ Trụ tự hỏi rồi nói: "Vậy được, vậy tôi đi xem sao.”
......
Vương Hỉ Trụ rời đi.
Mọi người trong phòng bệnh nói chuyện với nhau.
"Ôi, ông Vương này cũng khổ, con cái không hỏi thăm giờ ngay cả tiền thuốc cũng không thể trả."
"Ông Vương nằm viện rất nhiều lần rồi, tiền tiết kiệm cả đời này cơ bản đều cho bệnh viện."
"Không phải ông Vương có thẻ bảo hiểm y tế à, sao vẫn tốn nhiều tiền như vậy?"
"Thẻ bảo hiểm y tế? Có cái rắm ý, ông Vương uống loại thuốc gì chứ? Toàn là thuốc nhập khẩu. Những loại thuốc nhập khẩu này không được bảo hiểm hoàn trả. Một hộp thuốc nhập khẩu nhỏ đã mấy trăm ngàn, ai có thể chịu nổi chứ."
“Không nói nữa, để ông Vương đi ra ngoài xem đã. Nếu như hữu dụng, không phải là kiếm lời rồi sao. Dám chữa bệnh miễn phí ở cửa bệnh viện chắc không phải là gạt người. Bây giờ loại hành nghề y thế này trên mạng không phải là rất nhiều hay sao, chỉ là không biết bệnh của ông Vương có thể chữa được hay không mà thôi."
......
Bên ngoài.
Lâm Phàm dở khóc dở cười, không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến thế này. Thậm chí ngay cả người bị cảm mạo cũng tìm tới hắn. Nhưng quên đi, chúng ta đến là để xem bệnh miễn phí, bị cảm mạo cũng là bệnh, tiện tay hắn giao cho Triệu Minh Thanh đi khám. Với tiêu chuẩn của Triệu Minh Thanh thì đương nhiên không thể châm cứu trị cảm, cần phải kê đơn thuốc. Tuy nhiên Lâm Phàm lại nói cho Triệu Minh Thanh một vài thủ pháp nhỏ, rất nhẹ nhàng. Cảm cúm bình thường không cần kê đơn thuốc, mà là châm cứu một mũi, sau đó xoa bóp là không có vấn đề gì.
Triệu Minh Thanh biết được loại thủ pháp nhỏ này thì vô cùng hưng phấn, không ngờ lại học thêm được kiến thức mới.
Khâu Kiệt và Trương Đồng Đồng cũng vậy.
Lâm Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, tinh hoa trung y của nước ta rốt cuộc đã mất đi bao nhiêu rồi? Loại biện pháp nhỏ này trong bách khoa toàn thư còn có một đống lớn nhưng cũng không quá nhiều, sao đến đây lại không còn.
Tại thời điểm này.
Một ông lão hơn sáu mươi tuổi ăn mặc tương đối bình thường, ánh mắt có vẻ đang tìm kiếm. Khi nhìn thấy quầy hàng của Lâm Phàm thì tò mò đi tới. Thỉnh thoảng ông ta còn ho khan, hơn nữa tiếng ho khan này còn tương đối nặng nề.
Triệu Minh Thanh tương đối mẫn cảm đối với tiếng ho khan này, bởi vì trước kia ông ta cũng thế. Chẳng lẽ người đi tới này cũng có chung một bệnh giống ông ta?
"Phổi có vấn đề." Lâm Phàm nhìn thấy người tới, mở miệng nói.
Chơi chiêu cao thâm với người này vô dụng, cần phải thẳng nói ra tình hình hiện tại, ngược lại có thể xua tan băn khoăn của người ta.
Hơn nữa nhìn tướng mạo thì người này cũng có chút đáng thương. Con cái không hỏi han, ở viện một mình thì có thể không đáng thương hay sao?
“Các cậu thật sự xem được bệnh sao?” Vương Hỉ Trụ thật cẩn thận hỏi.
Đây là lần đầu tiên ông ta tiếp xúc với loại chữa bệnh miễn phí này, nên không biết đằng sau cánh cửa đó là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận