Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1227: Sau cơn mưa trời lại sáng

Lâm Phàm lại mở miệng nói: "Tôi nói là phụ nữ như cô sao lại nhỏ mọn như vậy chứ? Cô là người của công chúng, lại là giám khảo nhưng sao lòng dạ lại hẹp hòi như thế? ”
"Chưa nói đến chuyện này là thật hay giả nhưng mọi chuyện đã qua hai năm, chẳng lẽ cô không thể cho người ta một cơ hội sao?"
"Nhất định phải nắm chặt quá khứ của người ta, để ép người ta rời khỏi sân khấu này sao? Theo ý của tôi, người thanh niên này có can đảm bước lên sân khấu lại một lần nữa, đó đã là điều tuyệt vời nhất rồi.”
"Ai có thể không phạm sai lầm chứ? Chỉ vì một lần phạm sai lầm mà bị gắn mác cả đời, điều này rất không công bằng. Cho nên tôi hy vọng Triệu lão sư có thể rộng lượng một chút, như vậy mới có thể làm một giám khảo tốt." Sau đó ánh mắt hắn lại nhìn về phía khán giả tại hiện trường.
"Mọi người nói xem, chúng ta có phải nên cho người ta một cơ hội thay vì làm người có lòng dạ hẹp hòi như vậy hay không?"
Khán giả dưới đài hai mặt nhìn nhau.
"Hình như là nên như vậy."
"Đúng vậy! Ai có thể không phạm sai lầm chứ? Bây giờ đã qua hai năm mà Triệu Lỵ vẫn còn ghi nhớ trong lòng, đúng là quá hẹp hòi rồi!”
"Lâm đại sư nói rất đúng, chúng ta nên cho cậu ta một cơ hội."
......
Dư luận tại hiện trường lại bị Lâm Phàm chuyển hướng.
Mà Triệu Lỵ nghe thấy khán giả nói cô ta hẹp hòi thì lập tức nổi giận đến mức sắp ngất xỉu.
Lâm Phàm cũng không đợi Triệu Lỵ nói thêm gì thì đã trực tiếp đưa tay ra nói: "Được rồi! Hiện tại cậu có thể tiếp tục phần biểu diễn của mình. Cậu không cần lo lắng, cũng không nên bị chuyện này làm ảnh hưởng. Cho dù sự thật chuyện này như thế nào thì bây giờ cậu chỉ cần là chính mình là được!”
Những lời này giống như thuốc an thần khiến Trần Thụy An bình tĩnh lại. Đôi mắt cậu ta đỏ hoe, cúi đầu trước Lâm Phàm: ”Cám ơn Lâm lão sư. ”
Lưu Anh Đông vẫn không nói gì. Hiện tại anh ta đã hiểu, miệng lưỡi của tên nhóc này lợi hại đến mức có thể đổi trắng thay đen.
Lúc này hành động của Triệu Lỵ chính là tự mình lấy đá đập chân mình, cho nên hiện tại cũng không thể nói thêm gì, nếu không nhất định sẽ bị gắn mắc là một người có lòng dạ hẹp hòi.
Hậu trường.
Phó giám đốc hưng phấn vỗ tay: ”Hay! Tập này nhất định sẽ càng thêm nóng rồi!”
Nếu là ngày hôm qua thì chuyện này nhất định sẽ dọa chết ông ấy mất thôi, nhưng sau khi xảy ra chuyện hôm qua mà cũng không bị ảnh hưởng gì, ngược lại còn làm cho chương trình càng thêm nổi tiếng. Hôm nay vừa mở màn mà đã xảy ra chuyện như vậy, đây không phải là muốn cho tỷ lệ người xem ở tập này càng tăng vọt hay sao?
Nhưng lúc này ông ta đang nghĩ đến một việc, tên của chương trình có phải nên thay đổi một chút hay không?
Không nên gọi là "Giọng ca nội lực" mà nên gọi là "Chương trình bốc phốt" thì mới đúng, như vậy sẽ giống thực tế hơn.
Trên mạng.
"Ha ha, con mụ Triệu Lỵ này lại bị Lâm đại sư mắng cho một trận rồi."
"Tuy rằng đã từng có hành động không đúng nhưng cũng đã qua hai năm rồi, chúng ta cũng nên cho người ta một cơ hội để sửa sai chứ."
"Đúng vậy! Hơn nữa cậu ta còn trẻ như vậy, nếu chúng ta vẫn để ý đến vết nhơ này thì thật đúng là quá hẹp hòi rồi."
"Mọi người có để ý đến lời Lâm đại sư vừa nói hay không? “Cho dù sự thật là như thế nào???” vậy là có phải trong đây có uẩn khuất gì không?"
"Lầu trên, anh đúng là thám tử mà, chuyện như vậy mà cũng có thể bị anh nhận ra.”
"Cũng không phải là không có khả năng. Lâm đại sư là ai mọi người đều biết rồi đó, nói không chừng trong đó thật sự có chuyện xưa gì đấy."
......
Tất cả mọi người đều chờ mong. Hơn nữa bọn họ phát hiện, tiết mục này quá thú vị, nó còn thú vị hơn những chương trình tạp kỹ khác rất nhiều.
Lâm Phàm nhìn Trần Thụy An đang lắng đọng tình cảm trên sân khấu, cũng không sốt ruột mà lẳng lặng chờ đợi.
Lúc này, Trần Thụy An mở mắt ra, tâm trạng cũng bình tĩnh lại: ”Được rồi! Hiện tại tôi có thể bắt đầu. Tôi sẽ hát tặng cho mọi người một bài hát có tên là "Sau cơn mưa trời lại sáng.”
Nhạc đệm vang lên.
Bài hát này không tính là quá cũ, hơn nữa nó cũng rất phổ biến. Mà khi đệm nhạc vang lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc, phần nhạc đệm này, hình như đã có sự thay đổi.
Chẳng lẽ....
Tất cả mọi người im lặng lắng nghe, lúc này họ đang xác định một điều.
Trần Thụy An hơi nhắm mắt lại, chậm rãi mở miệng.
"Sau cơn mưa trời lại sáng..."
Phong cách hoàn toàn khác, tất cả mọi người đều bị giọng hát này hấp dẫn.
Lâm Phàm gật đầu, ngón tay gõ tay vịn trên ghế. Giọng hát này rất tốt, tình cảm luyến lái đúng chỗ, âm điệu rất tốt.
Lúc này vẻ mặt của Triệu Lỵ hơi khó coi, cho dù đối phương hát dễ nghe cỡ nào thì cô ta cũng không muốn nghe, lại càng không muốn bật đèn.
Bởi vì chuyện vừa rồi đã làm cho cô ta rất tức giận.
Tất cả mọi người đều đắm chìm trong giọng hát này, Trần Thụy An cũng cố gắng hết sức để truyền đạt giọng hát hay nhất của mình đến mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận