Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 377: Chuồn đi là thượng sách

Trong video, nước mắt Kiều Nguyệt Nguyệt chảy ào ào, sau đó cô vội vàng lau khóe mắt, giống như rất hồi hộp nói: ”Con chào dì, con….con.... "
Nhưng khi nhìn rõ cô gái trong video này, mẹ Lâm lập tức sợ ngây người: ”Cha nó, ông mau nhìn xem, cô gái này thật xinh đẹp.“
Cha Lâm Phàm liếc mắt một cái, khi nhìn thấy cô gái trong video này thì cũng ngây ngẩn cả người. Ông cười híp cả mắt lại, tâm trạng cũng đột nhiên vui vẻ trở lại.
Lúc này mẹ Lâm Phàm nhìn cô gái trong video, càng nhìn càng thích, trong lòng cũng vui vẻ. Bà không ngờ đứa con trai này của mình lại có cô gái xinh đẹp như vậy thích. Đây chính là trên phần phần tổ tiên bốc khói xanh mà! Chỉ là cô gái này sao lại quen mắt như vậy, giống như đã thấy ở đâu đó rồi nhưng sau đó bà cũng không để ý.
"Con gái, con bao nhiêu tuổi rồi?"
Kiều Nguyệt Nguyệt: "Dì ơi, con năm nay hai mươi bốn tuổi.”
Mẹ Lâm Phàm: "Người ở đâu vậy? “
Bây giờ Lâm Phàm đã hoàn toàn trở thành đồ trang trí, khóe mắt khẽ liếc nhìn về phía Vương Minh Dương. Tên này thật đúng là không gây chuyện thề không bỏ qua mà. Bây giờ xảy ra chuyện này, hắn thật muốn xem chuyện này sẽ kết thúc như thế nào. Lần này coi như bị gài bẫy vậy, sớm biết sẽ như vậy thì hắn đã không để anh ta đến đây.
Chị Trần rời khỏi chỗ ngồi: ”Chị Chu, tôi đến xem.... “
Bà không nhìn thấy cô gái trong video kia mà chỉ nghe thấy chị Chu khen cô gái trong video xinh như vậy nên rất tò mò.
Dương Đình Đình và Trương Tâm Duyệt liếc nhau một cái, sau đó mỉm cười, các cô cũng không để chuyện này ở trong lòng. Trong mắt những người lớn, chỉ cần dáng dấp cân đối thì đều xinh đẹp. Hơn nữa giọng nói trong video này thật đúng là làm cho người ta ghê tởm, nhất định là đã xem phim truyền hình quá nhiều.
Trên mặt chị Trần cười như nở hoa: ”Con gái à, để dì nhìn một chút. “
Khi chị Trần nhìn thấy cô gái trong video thì cũng sửng sốt, khuôn mặt này thật đúng là xinh đẹp. Đột nhiên bà sững sờ, sau đó ngạc nhiên nói: "Sao cô gái này sao lại giống hệt ngôi sao lớn Kiều Nguyệt Nguyệt như vậy?“
Dương Đình Đình nói: “Mẹ, gần đây mẹ xem Hồng Vân Truyện đến nghiện rồi à, nhìn ai cũng giống Kiều Nguyệt Nguyệt, người ta chính là một ngôi sao lớn đó... “
Còn nửa câu cuối 'Làm sao có thể thích hắn' thì không nói ra.
Khóe miệng Trương Tâm Duyệt nhếch lên, nhỏ giọng nói. "Thật buồn cười."
Dương Đình Đình gật đầu: ”Ừm. “
Nhưng lời nói trong video kia lại khiến hai người bọn họ ngây ngẩn cả người.
"Dì, con chính là Kiều Nguyệt Nguyệt, Hồng Vân Truyện kia là bộ phim mà con diễn, đã hoàn thành vào ba tháng trước."
Chị Trần nghe nói như vậy thì lập tức choáng váng, dường như chưa kịp phản ứng lại.
Dương Đình Đình và Trương Tâm Duyệt vừa nghe lời này thì nhất thời không tin. Hai người bọn họ vì tò mò mà chạy tới, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trong video thì cũng hoàn toàn há to miệng, cảm giác không dám tin...
Mẹ Lâm Phàm kinh ngạc nói: "Con gái, con thật sự là ngôi sao lớn Kiều Nguyệt Nguyệt kia sao? Gần đây dì cũng đang theo dõi bộ phim truyền hình kia. “
Kiều Nguyệt Nguyệt: "Dì ơi, chính là con đấy ạ. “
Nhận được câu trả lời chắc chắn mẹ Lâm Phàm sợ ngây người. Sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía con trai mình, bà cảm thấy không phải là trên mộ tổ bốc khói xanh nữa mà là bốc cháy luôn rồi.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lâm Phàm, sau đó lại nhìn về phía video.
Lâm Phàm vỗ vỗ bả vai Vương Minh Dương, nhỏ giọng nói: "Việc này là anh làm ra, chính anh kết thúc, tôi đi trước đây! “
Với tình huống trước mắt này, bữa cơm này coi như kết thúc ở đây. Còn chuyện sau này thì hắn vẫn không nên tham dự mà nên nhanh chóng rút lui.
Vương Minh Dương vừa định nói gì đó thì Lâm Phàm đã sớm vụng trộm chuồn mất.
Trong lòng anh ta đành bất đắc dĩ, sao hắn lại đi nhanh như vậy chứ? Đằng sau vẫn còn mấy người mà.
Nếu Lâm Phàm biết thì nhất định sẽ tức đến ói máu, anh ta đang muốn đùa chết người mà.
Lúc này, Kiều Nguyệt Nguyệt và mẹ Lâm Phàm nói chuyện rất vui vẻ. Tâm trạng của bà thì đừng nói nữa, hiện tại đã vui vẻ đến mức Lâm Phàm chuồn mất mà bà cũng không để ở trong lòng. Bà nói chuyện với cô gái này rất vui, tảng đá lớn trong lòng cũng được buông xuống.
Đing đing.
Một cuộc gọi điện thoại khác gọi đến.
Trên màn hình hiển thị Hoàng Thiên Dương.
Trương Tâm Duyệt vẫn đứng đờ đẫn ở bên cạnh, khi nhìn thấy cái tên này thì lập tức sửng sốt.
"Tiểu Vương à, có điện thoại tới." Mẹ Lâm Phàm và Kiều Nguyệt Nguyệt đang nói chuyện vui vẻ, thấy có điện thoại tới nên có chút chậm trễ, ngón tay không cẩn thận chạm phải chế độ rảnh tay.
Trong điện thoại lập tức truyền đến một giọng nói hùng hậu.
"Anh Vương, gần đây có một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn, tôi giữ nó lại cho anh...
Vương Minh Dương cầm điện thoại tới: ”Chờ tôi trở lại Thượng Hải rồi nói sau." Sau đó cúp máy: ”Dì ơi, Lâm Phàm chuồn đi trước rồi, để con đi tìm cậu ta. Đợi con tìm thấy rồi thì sẽ đến nhà dì rồi chậm rãi trò chuyện nha.”
Nói xong câu đó thì anh ta cũng chuồn đi.
Hoàng Thiên Dương ở Thượng Hải xa xôi ngẩn người. Không đúng! Vương tổng đã nói dưới ba mươi triệu thì không cần, tại sao bây giờ lại cúp điện thoại vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận