Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 757: Quá thần kỳ

Bệnh viện quân khu.
Ông Trịnh tới thì ngay cả viện trưởng cũng tự mình đón tiếp, tuy ông ta đã về hưu nhưng vẫn có sức ảnh hưởng.
Nếu là bình thường thì ông Trịnh sẽ không gấp gáp như vậy, có điều bây giờ ông ta thật sự muốn biết tình trạng của Tiểu Bảo rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
“Viện trưởng Giang, mau xem tình trạng của cháu nội tôi với.” Ông Trịnh vội vàng nói.
Lúc viện trưởng Giang thấy Tiểu Bảo thì sắc mặt cũng hơi thay đổi. Ông ta biết tình trạng của Tiểu Bảo, cháu nội của ông Trịnh từ lúc sinh ra cơ thể đã có chỗ khiếm khuyết. Bệnh viện của bọn họ từng tổ chức tổ chuyên gia tiến hành thảo luận nhưng kết quả cuối cùng không lạc quan lắm. Nếu phẫu thuật thì xác suất thành công rất thấp, lại có di chứng không lường được. Cuối cùng chỉ có thể kéo dài tới khi trình độ y học tiến bộ rồi nghĩ cách sau.
Chỉ là bây giờ Tiểu Bảo có thể tự đi được, chuyện này khiến viện trưởng Giang có chút không dám tin.
“Được, Trịnh lão, giờ tôi lập tức tổ chức nhân viên tiến hành kiểm tra quan sát.” Viện trưởng Giang nói, bây giờ ông ta cũng muốn biết tình trạng của Tiểu Bảo rốt cuộc là sao. Bệnh viện của bọn họ từng tiến hành khám chữa bệnh cho Tiểu Bảo, đương nhiên biết được chuyện này khó tới mức nào.
Mà bây giờ tự nhiên lại khôi phục, đương nhiên là có chuyện gì đó xảy ra.
Tiểu Bảo nhanh chóng được đưa vào phòng kiểm tra.
Bên ngoài.
Cả nhà ông Trịnh đều đang đợi.
Viện trưởng Giang là bác sĩ nổi tiếng từ trước tới giờ, y thuật cao, giờ khắc này ông ta tự mình ra trận, tự mình nghiên cứu tình trạng của Tiểu Bảo.
“Số liệu cơ thể thế nào?” Viện trưởng Giang hỏi.
Toàn bộ bác sĩ xung quanh đều làm việc rất thuần thục: “Viện trưởng, tất cả đều bình thường, không có vấn đề gì.”
Viện trưởng Giang cầm tấm phim X-quang trong tay cẩn thận quan sát tình trạng chân, không có vấn đề gì. Mà ông nhớ rõ bộ phận này của Tiểu Bảo trước kia rất nghiêm trọng, thuộc loại bẩm sinh, dựa theo tiêu chuẩn chữa bệnh bây giờ thì không phải là không có cách. Thế nhưng xác suất thành công thực sự quá thấp, hơn nữa nếu xảy ra vấn đề gì thì sẽ để lại hậu quả không tưởng tượng được.
Cả nhà ông Trịnh lúc đó cũng không đồng ý, tuy là có hi vọng nhưng bọn họ không muốn thử. Trừ khi là trăm phần trăm, bằng không bọn họ sẽ không lấy Tiểu Bảo ra làm thí nghiệm.
“Hả…” Lúc này viện trưởng Giang đột nhiên ngạc nhiên kêu lên, ông ta phát hiện trên phim X-quang có một điểm đen rất nhỏ, nếu nhìn không kỹ thì căn bản nhìn không ra.
“Mấy người tới đây xem, điểm đen này là cái gì đây?” Viện trưởng Giang lên tiếng, đám bác sĩ xung quanh vây lại. Bọn họ đều là chuyên gia của bệnh viện quân khu, đều có khả năng tìm ra cách giải quyết với bất kỳ tình huống nào.
Bọn họ cũng nhìn phim, không khỏi nhíu mày: “Đúng là có điểm đen thật, còn không nhỏ nữa, dày đặc ngay chỗ thần kinh ngoại biên của đầu gối. Hơn nữa nhìn thì có vẻ cái này đã đâm xuyên qua xương, nhìn đầu gối của đứa nhỏ đi, có phải cũng có điểm đen không?”
Đám chuyên gia cởi quần của Tiểu Bảo, mà Tiểu Bảo đột nhiên túm quần lại: “Chú ơi, sao mọi người lại cởi quần của cháu?”
Đám bác sĩ lập tức bật cười: “Tiểu Bảo ngoan, để các chú các bác xem nha.”
“Dạ.”
Sau khi bác sĩ cởi quần của Tiểu Bảo, quan sát đầu gối thì lập tức hô lên: “Viện trưởng Giang, ông mau tới đây, chỗ này có nhiều chấm nhỏ lắm, có điều nhỏ quá không để ý nhìn thì không phát hiện ra được này.”
Viện trưởng Giang lập tức đi tới, cẩn thận quan sát, trong lòng cũng thấy lạ, “Rốt cuộc cái này là cái gì nhỉ?”
Một vị chuyên gia bên cạnh nói: “Viện trưởng, ông xem những chấm nhỏ này có giống là do ngân châm của Trung y không?”
“Ngân châm?” Viện trưởng Giang sửng sốt, sau đó gọi một y tá nói: “Đi gọi một bác sĩ trung y tới đây.”
“Vâng.” Y tá gật đầu, sau đó lập tức ra ngoài.
Cả nhà ông Trịnh đang chờ ở ngoài, thấy y tá đi ra thì nhanh chóng hỏi thăm: “Tình hình thế nào rồi?”
“Trịnh lão, giờ viện trưởng và mọi người vẫn đang kiểm tra bên trong, tôi cần mời một bác sĩ trung y có kinh nghiệm tới để xem xét tình huống.” Y tá nói.
“À à.” Ông Trịnh có chút hồi hộp.
“Cha, không sao đâu, chuyện này nhất định là ông trời mở mắt phù hộ Tiểu Bảo.” Trịnh Hải Phong nói.
Niệm Tuệ Từ ngày đêm đều mong cho tình trạng của Tiểu Bảo tốt lên, bây giờ thật sự tốt lên rồi cô ta lại mong cho đây là thật chứ không phải giả. Cô ta đợi, đợi cho bệnh viện kiểm tra.
Y tá dẫn một bác sĩ trung y già tới.
Trong phòng kiểm tra.
Bác sĩ trung y nhìn toàn bộ những điểm nhỏ trên đầu gối xong thì ngẩng đầu: “Viện trưởng, cái này đúng là do ngân châm, chỉ có loại kim đường kính 0.125mm mới có thể để lại dấu nhỏ thế này, hơn nữa độ lớn nhỏ của dấu kim cũng không giống nhau, có lẽ đã dùng nhiều loại ngân châm khác nhau.”
“Ông lại nhìn chỗ này, ngân châm đâm tới xương, trung y có ai làm được thế này không?” Viện trưởng Giang cũng không rành trung y lắm nên gọi bác sĩ trung y tới quan sát.
Bác sĩ trung y quan sát hồi lâu. “Loại tình huống này tôi mới gặp lần đầu, ngân châm tới xương thế này tôi cũng không biết nguyên lý là gì. Hơn nữa ngân châm có đường kính thế này thường khá mềm, muốn đâm tới xương căn bản không có khả năng.”
“Chính xác là ngân châm à?” Viện trưởng Giang hỏi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận