Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 680: Dạy quốc hoạ cho bọn nhỏ

"Mấy đứa nhỏ này..." Đào Thế Cương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đồng thời ý muốn muốn gặp Lâm đại sư trong lòng càng ngày càng cấp thiết. Cả đời này của bọn họ liên tục nghiên cứu quốc họa để nâng cao năng lực của bản thân mình, bây giờ gặp được hậu bối trẻ tuổi nhưng kỹ xảo hội họa lại cao tới mức bọn họ đều phải cảm thán nên dĩ nhiên bọn họ đều nghĩ muốn làm quen.
Riêng Nguyệt Thu Cư Sĩ thì phấn khích đến mức nhún nhảy: "Đào huynh, đêm nay đặt vé máy bay đi Thượng Hải ngay đi, tôi nóng lòng muốn được giao lưu với vị đại sư này lắm rồi."
Đào Thế Cương cười nói: "Được rồi, thu dọn đồ đạc đi, tìm được vị đại sư trẻ tuổi này rồi thì chúng ta có thể ở nơi nào đó chậm rãi trao đổi. Đã nhiều năm rồi không đến Thượng Hải, lần trước đi cũng là lúc lão sư Thanh Điền vẫn còn sống, chỉ chớp mắt mà lão sư Thanh Điền đã qua đời nhiều năm rồi, chúng ta cũng nên đi bái tế một chút."
Cư sĩ Nguyệt Thu gật đầu, thật ra vòng tròn của bọn họ rất nhỏ nhưng người có thể được bọn họ để mắt đến lại không nhiều lắm. Bây giờ gặp được đại sư đáng giá để bọn họ đích thân đi gặp thì bọn họ tất nhiên gấp gáp rồi.
...
Về phần bức tranh đầu tiên của mình đã ở trong tay bọn nhỏ thì dĩ nhiên không thể nào bảo tồn lại được, có điều đối với bọn nhỏ mà nói thì chúng giống như phát hiện ra một thế giới mới. Tất cả bọn chúng đều yêu thích không buông tay, bọn chúng đều muốn chạm vào nên mực nước bên trên đều bị lan ra hết. Việc này đối với một số chuyên gia mà nói bức tranh đẳng cấp bị phá hủy thế này làm cho họ lòng đau như cắt, nhưng đối với Lâm Phàm thì bức tranh do chính mình vẽ ra có thể khơi dậy sự hiếu kỳ của bọn nhỏ cũng đã đáng giá rồi.
Lâm Phàm vỗ tay nói: "Tốt lắm, được rồi, hôm nay mở tiết học đầu tiên, cầm bút lên học theo lão sư nào. Nhớ kỹ câu khẩu quyết, định hình trước khi vẽ, bắt đầu từ rễ cây..."
Một số đứa trẻ quá nhỏ thì cần dạy dỗ, cần để ý hơn còn những đứa trẻ lớn hơn một chút thì không cần phiền phức như thế. Thế nhưng có lão sư già như Lâm Phàm ở đây thì tất nhiên không thành vấn đề.
Trong giờ học, Lâm Phàm nhận được điện thoại của Triệu Minh Thanh, giọng của Triệu Minh Thanh trong điện thoại rất hưng phấn, hiển nhiên bản ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’ đã ảnh hưởng rất lớn đối với ông ấy. Cách hành văn nội dung trong quyển sách cổ này diễn đạt rất rõ ràng, nhưng vẫn có chỗ làm cho ông ấy vắt óc suy nghĩ rất lâu, cũng lật xem rất nhiều tư liệu nhưng tạm thời vẫn không thể nào hiểu được. Chính vì vậy nên ông ấy muốn trưng cầu ý kiến của lão sư.
Triệu Minh Thanh nói: "Lão sư, nếu như ngài có thể thì nói qua điện thoại với học trò được không."
Lâm Phàm mỉm cười: "Bây giờ tôi đang có việc, ông cứ tiếp tục xem trước đi, chỗ không hiểu thì ông cứ đánh dấu lại rồi ngày mai tôi sẽ từ từ nói cho ông biết. Tuy rằng trong điện thoại có thể nói rõ nhưng ông cần tự mình cảm nhận thì mới tốt."
Nếu hắn đã nhận đồ đệ này thì hắn đương nhiên sẽ dụng tâm để bụng.
"Được, lão sư." Triệu Minh Thanh gật đầu, sau đó Lâm Phàm gác máy rồi tiếp tục dạy bọn trẻ hội họa. Cư dân mạng xem phát sóng trực tiếp xem đến say sưa mãi mà không chán, bởi vì Lâm Phàm thỉnh thoảng sẽ phác họa một bút, một bút vẽ xuống sẽ hiện ra các hình ảnh khác nhau. Đối với các quốc họa gia bình thường thì việc này có chút vi diệu nhưng đối với Lâm Phàm mà nói thì kiến thức của hắn đến từ bách khoa toàn thư. Cho nên khi nhìn thấy các hình ảnh do chính mình từng nét từng nét phác họa ra cũng làm cho trong lòng hắn rất kích động.
Mãi cho đến sáu giờ tối.
Lúc này Lâm Phàm chuẩn bị đi về, tuy là hôm nay không thu hoạch được điểm bách khoa nhưng hắn tin rằng nếu cứ từ từ tiếp tục như vậy thì nhất định sẽ có lúc thu hoạch được.
Bọn nhỏ chơi đến quên cả trời đất, đối với quốc họa sinh ra hứng thú rất lớn, mà chỉ trong thời gian ngắn có thể khiến cho bọn nhỏ sinh ra hứng thú lớn đối với quốc họa thì không thể không nhắc đến việc có được một người thầy tốt.
Hôm sau!
Mỗi ngày đều trôi qua như thế, buổi sáng đến phố Vân Lý bán bánh kếp, sau đó rời khỏi cửa hàng tiếp tục đi đến viện nhi đồng.
Trong tiệm có Ngô Thiên Hà tọa trấn, nói về phương diện bói toán cũng rất không tệ. Ngô Thiên Hà ở khu vực gần phố Vân Lí cũng đã có chút danh tiếng, chẳng qua nếu để cho bọn họ biết Ngô Thiên Hà chính là hội trưởng hội huyền học thì không biết bọn họ sẽ nghĩ gì nữa.
Mặc dù Ngô Thiên Hà khá nổi tiếng nhưng chỉ khoanh vùng một ít ở địa phương mà thôi, chứ trong thế giới quan của người bình thường thì bọn họ làm gì biết Ngô Thiên Hà là ai.
Cô nhi viện Nam Sơn.
Triệu Minh Thanh nhìn thấy tình huống hiện trường, vẻ mặt hơi ngạc nhiên: "Lão sư, ngài đang dạy bọn nhỏ quốc họa à?"
"Ừm."
Lâm Phàm gật đầu, tiếp đó cười nói: "Đợi lát nữa đừng gấp gáp đi về, tôi tặng cho ông một bức tranh mang về."
Vẻ mặt Triệu Minh Thanh nghiêm túc nói: "Cám ơn lão sư."
Đúng lúc này, bên ngoài xuất hiện hai người khách lạ mặt.
"Xin hỏi có đại sư Lâm ở đây không?"
Lâm Phàm ngừng lại, sau đó ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai ông lão bên ngoài: "Hai người là?"
Đào Thế Cương lập tức tiến lên: "Lâm đại sư, tôi chính là người có ID ‘Lão già thích vẽ tranh trên phát sóng trực tiếp đây."
Lâm Phàm cười nói: "À, thì ra là Đào đại sư, không biết đại sư đây là..."
Hắn có chút không hiểu, sẽ không phải tới đây để trao đổi so tài với hắn đấy chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận