Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 983: Rất được chào đón biết làm sao bây giờ?

Mặc dù tội phạm lần này không phải do bọn họ đích thân tóm được nhưng cũng là bắt được ở Thượng Hải mà, có khác biệt gì đâu chứ.
Lâm Phàm: “Tôi không đến muộn chứ?”
Lưu Hiểu Thiên vui vẻ, mặc bộ Cảnh phục trong rất tươm tất nói: “Không có, mà kể cả cậu có tới trễ cũng không sao, hôm nay có rất nhiều người quen của tôi muốn làm quen với cậu.”
Lâm Phàm cười: “Làm quen với tôi làm gì chứ? Tôi cũng chỉ là một tên bán bánh kếp thôi mà.”
“Ha ha” Lưu Hiểu Thiên vỗ bả vai Lâm Phàm: “Lâm đại sư, cậu đừng đùa nữa. Cậu giống với những người bán bánh kếp bình thường sao? Nhưng có chuyện này khá thú vị, hiện giờ những người bán bánh kếp ở vỉa hè ở phố Vân Lý đều dán ảnh cậu lên quầy hàng của họ. Trước đó có một đồng nghiệp cũ là Quản lý đô thị nói với tôi là mỗi khi nhìn thấy những quầy hàng này đều không nỡ xuống tay, chỉ có thể nói chuyện nhẹ nhàng. Tiếp đó hai bên cùng hòa thuận đàm phán với nhau, so với lúc trước biến đổi rất lớn đó.”
“Ha ha ha” Lâm Phàm cười phá lên, những lời này cũng hơi có phần giả tạo quá rồi đó. Từ bao giờ hắn lại có bản lĩnh như vậy chứ, nghe tả mà hắn cứ như thần tượng của những người bán hàng rong không bằng.
Lúc này, một bóng người từ xa bước tới, khi thấy đội trưởng Lưu và Lâm Phàm đang nói chuyện với nhau thì hai mắt dường như phát sáng.
“Đồn trưởng Lưu...”
Lưu Hiểu Thiên nhìn sang: “Ôi trời, đồn trưởng Hoàng.” Sau đó giới thiệu: “Lâm đại sư, vị này là đồn trưởng Hoàng của đồn cảnh sát quận Gia Tây.”
Đồn trưởng Hoàng đi tới trước mặt hai người, khách khí chào hỏi: “Lâm đại sư, nghe danh đã lâu không ngờ cậu còn trẻ tuổi mà đã có bản lĩnh này, những người trẻ tuổi bên chỗ tôi đều rất khâm phục cậu đấy.”
Lâm Phàm cười: “Đồn trưởng Hoàng khách sáo quá.”
Ba người hàn huyên một hồi, đồn trưởng Hoàng bèn đi vào bên trong trước.
Lưu Hiểu Thiên nói với Lâm Phàm: “Tuy đồn trưởng Hoàng không nói ra nhưng trong lòng cũng so đo lắm, nhờ cậu mà bây giờ người của các khu vực khác rất ghen tị với tôi đó, áp lực này cũng lớn thật đấy.”
Lâm Phàm bất đắc dĩ nhún vai: “Có cách nào chứ, ai bảo anh thân thiết với tôi như vậy, có chuyện gì chắc chắn sẽ tìm anh trước tiên rồi.”
Lưu Hiểu Thiên thật sự cũng cảm thấy từ khi quen biết Lâm đại sư thì anh ta rất may mắn. Không chỉ từ một Quản lý đô thị quèn thăng tiến lên làm cảnh sát, mà còn từ một viên cảnh sát nhỏ bé lên được vị trí Đồn trưởng như bây giờ.
Tốc độ thăng chức này quả khiến cho người ta phải kinh sợ.
Lưu Hiểu Thiên cũng cảm thấy việc này không phải do bản lĩnh của anh ta, mà tất cả đều nhờ vào phúc khí của Lâm đại sư.
“Đồn trưởng Lưu, vị này là Lâm đại sư sao?” Ngay lúc đó, một người đàn ông trung niên khác đi đến. Người đàn ông này có nước da ngăm đen, nhưng trên người toát ra khí thế ngay thẳng, chính trực.
Lưu Hiểu Thiên lập tức tiến lên: “Đội trưởng Tần, đây là Lâm đại sư, chính là người đã bắt được Bọ Cạp.”
“Lâm đại sư, vị này là Đội trưởng đội Đặc công của Đội phòng chống ma túy, nổi tiếng vừa tài năng vừa dũng cảm, là kẻ thù số một của những tên trùm buôn bán ma túy và cũng là người phá được rất nhiều chuyên án ma túy lớn.”
Đội trưởng Tần cười: “Đồn trưởng Lưu, những gì anh vừa nói hơi quá rồi. Tôi chỉ làm tròn nghĩa vụ của mình thôi, nhưng Lâm đại sư quả thật đã khiến tôi đây thật sự bái phục. Chúng tôi đã truy lùng tên “Bọ Cạp” này rất lâu nhưng vẫn không có manh mối gì, không ngờ chỉ một chiêu của Lâm đại sư là đã tóm được hắn. Bái phục, bái phục.”
Lâm Phàm khách khí đáp lại: “Đội trưởng Tần quá khen rồi, là một công dân yêu chính nghĩa khi gặp phải tội phạm đương nhiên sẽ cố gắng hết sức bắt được hắn. Thành phố Thượng Hải của chúng ta là một thành phố lớn mang tầm quốc tế, sao có thể để những người như này làm tổn hại danh dự của đất nước được chứ.”
Đội trưởng Tần: “Lâm đại sư, lần này tôi đang có một nhiệm vụ, không biết Lâm đại sư có hứng thú không?”
Lâm Phàm ngay lập tức lắc đầu: “Không có.” Sao hắn lại không biết ý đồ của đối phương chứ, đây chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.
“Đội trưởng Tần, anh làm thế này không được, không thể trộm người trắng trợn như vậy nha. Hơn nữa Lâm đại sư cũng có nghề nghiệp đàng hoàng, truy bắt tội phạm chỉ là nghề phụ của cậu ấy thôi.” Lưu Hiểu Thiên lạ gì tâm tư của người này đâu. Sợ rằng đây không chỉ là suy nghĩ của đội trưởng Tần, mà có lẽ là suy nghĩ của toàn bộ đội Chống ma túy không chừng.
Dù sao bọn họ cũng đã theo dõi tên “Bọ Cạp” lâu như vậy mà lại không có chút tiến triển gì, nhưng Lâm đại sư người ta chỉ tốn ít thời gian đã một tay tóm gọn tên đó, việc này sao tránh khỏi sự chú ý của người khác chứ.
Đội trưởng Tần cười: “Đội trưởng Lưu, tôi chỉ đang hỏi ý kiến Lâm đại sư thôi mà, với lại cậu ấy cũng đâu phải người của bên anh, gấp gáp làm gì chứ. Lâm đại sư, chúng tôi cũng không vội, đợi lễ khen thưởng kết thúc thì chúng ta trao đổi một chút. Không làm phiền cậu nữa, tôi vào trước nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận