Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 487: Phải không Lâm đại sư

Ngắt điện thoại.
Triệu Chung Dương nhìn Lâm Phàm: “Người này, chẳng lẽ là người của sòng bạc nào đó đấy chứ?”
“Ai mà biết được! Bây giờ loại người nào cũng có, chuyện gì cũng dám làm!” Lâm Phàm cười nói, cung không thèm để chuyện này trong lòng.
Mà lúc này, sau khi ngắt điện thoại, anh Long hoàn toàn phát điên.
“Con mẹ nó! Còn dám khiêu chiến với mình!”
Đám tay sai bên cạnh: “Anh Long! Làm thế nào bây giờ?”
Anh Long nhìn mấy thằng đệ của mình rồi nói: “Còn hỏi tao làm thế nào à? Không cho hắn ta một bài học thì hắn không biết anh Long tao là ai!”
Đám tay sai: “Anh Long! Chúng ta thực sự đi tìm hắn gây chuyện sao? Chuyện này…”
Anh Long liếc mắt nói: “Mày coi tao là ngốc à? Chúng ta đi tìm hắn, chỉ cần đứng trước mặt hắn nói với hắn là hắn đã bị chúng ta chú ý rồi là được! Chẳng lẽ chúng ta đi theo hắn, cũng là phạm pháp hay sao?”
Đám tay sai gật gật đầu, nở ra nụ cười: “Anh Long thật thông minh! Thật là lão luyện, chúng ta nhiều người như vậy, chỉ cần đứng đó thôi cũng có thể dọa chết hắn rồi!”
Anh Long cười: “Học hỏi thêm đi mấy chú!”
Đám đàn em kia rất khâm phục anh Long, bọn họ cho rằng anh Long là muốn đi đánh nhau. Nhưng dù sao hiện tại cũng là ban ngày ban mặt, lại ở bên ngoài chắc chắn là không an toàn, chuyện này mà bị cảnh sát bắt được thì chắc chắn xong chuyện.
Nhưng bây giờ, anh Long mở lời bảo bọn họ chỉ cần đi theo đứng ở đó, không cần phải làm gì, tên kia còn có thể kiện bọn họ sao, chúng ta chỉ cần coi như là đang đi ngắm cảnh là được.
Rất nhanh, một đám đông đã được tập hợp lại.
Tên đàn em: “Anh Long! Người đều đã đến rồi, bây giờ chúng ta đi sao?”
Anh Long thấy nhiều người như vậy, đá một cái lên người tên đó nói: “Mày muốn đi liều mạng à? Sao lại gọi nhiều người như vậy, nhỡ bị cảnh sát thấy được thì sao? Mấy đứa chúng mày đi cùng tao, những đứa còn lại giải tán đi!”
Xe bus nhỏ bắt đầu khởi hành.
Trong xe.
Anh Long liên tục cười nhạt: “Hiện tại đúng là có nhiều người tự tìm đường chết, lần trước không phải là vua chống cờ bạc Kim Thành hay sao? Tới Thượng Hải để biểu diễn, cuối cùng thì thế nào?” ”
Tên đàn em nói: “Tên đó à, hình như sau khi biểu diễn kết thúc cũng đến sòng bạc của chúng ta, cuối cùng thua đến cả cái quần lót cũng không còn!”
“Đúng! Đúng! Chính là tên đó, mày nói xem hắn ta có phải là bị bệnh không, còn bày đặt vua chống cờ bạc nữa chứ? Đến cuối cùng ở trước mặt công nghệ kỹ thuật cao của chúng ta thì cũng phải cuốn xéo, một nghìn còn thắng không được thì đánh cái rắm gì nữa?” Anh Long đắc ý nói.
Loại người chống đánh bạc như này bọn hắn gặp qua không ít, có người trước người sau, bề ngoài thể hiện rất ghê gớm. Đến cuối cùng không phải là cũng đến đánh bạc hay sao, kết quả bi thảm là đều khỏi phải nói cũng biết..
Tên đàn em nói: “Anh Long! Chút nữa chúng ta đến thì phải làm gì? Có khi nào hắn dụ chúng ta đến, rồi phục kích đánh chúng ta hay không?”
Anh Long quay người táng vào đầu tên đàn em này một cái rồi nói: “Mày nghĩ đi đâu vậy! Mày hãy đoán xem bây giờ tên kia đang nghĩ gì, hắn chắc chắn cho rằng chúng ta không dám đến, nhưng mà mày nói xem chúng ta không dám đến sao?”
Đám đàn em trong xe lập tức gật đầu.
“Sao có thể như vậy được? Hắn dám coi thường anh Long của chúng ta à!”
“Hắc hắc! Đợi chút nữa đến nơi, chắc chắn sẽ dọa cho hắn giật mình, nói không chừng còn có thể bị chúng ta dọa cho khóc nữa đấy chứ!”
“Có điều anh Long à, anh nói xem, liệu tên nhóc đó có cho chúng ta địa chỉ giả hay không?”
Đột nhiên.
Tất cả im lặng.
Anh Long đang vô cùng tự đắc lúc này cũng không kịp phản ứng lại. Sau đó nhìn tên đàn em nói: “Mày không thể nói cái gì dễ nghe hơn sao! Cái gì mà giả chứ? Cho dù là giả, thì có làm sao? Đưa bọn mày đi hóng gió chút thì có làm sao?”
“Không sao! Không sao!”
“Anh Long đưa chúng ta ra ngoài đi dạo, cậu còn nói những thứ này làm gì!”
...
Trong khoảng thời gian cửa hàng đang sửa chữa bọn người Triệu Chung Dương ngày nào cũng tới nhà Lâm Phàm để đưa tin và livestream. Chứng kiến kỹ thuật thần kỳ của Lâm Phàm có thể nói là không có chút sơ hở nào. Đôi khi bọn nghĩ, với kỹ thuật lợi hại thế này thì mở cửa hàng làm cái gì nữa, chẳng bằng đi qua Macao đánh bài cho rồi.
Nhưng bọn họ nào có biết, mục tiêu lý tưởng của Lâm Phàm chứ.
Hắn chỉ muốn sống vui vẻ, thỉnh thoảng vô tình mở khoá một số kiến thức mới. Đồng thời, cũng muốn làm quen với nhiều bạn bè hơn, như vậy thì vui biết bao nhiêu.
Còn tiền bạc.
Ngước đầu lên 90 độ, giống như mây trắng trên bầu trời, chỉ là phù vân mà thôi.
Ngô U Lan cười nói: “Hôm nay chúng ta không ra ngoài ăn cơm, để tôi xuống bếp nhé, chuẩn bị làm một bữa thịnh soạn cho các anh!”
Lâm Phàm kinh hãi nói: “Cô còn biết nấu cơm sao?”
Ngô U Lan lườm Lâm Phàm: “Lúc ở Liên Châu đều là tôi nấu cơm đó!”
“Lên được hội trường, dưới xuống nhà bếp, sau này ai lấy được U Lan làm vợ thì thật sự là lời to đó nha!” Triệu Chung Dương cảm thán nói, sau đó ánh mắt nhìn thẳng về phía Lâm Phàm: “Phải không Lâm đại sư...”
(Câu thành ngữ TQ: Ý nói người này đa tài đa nghệ, có thể làm được nhiều việc.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận