Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 800: Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt

Các phóng viên thi nhau nói loạn cả lên. Cho dù bọn họ có làm trò tránh góc máy quay thế nào cũng không thể ngăn cản các phóng viên quay và chụp hình bọn họ lại rồi đăng lên mạng.
“Coi như các người giỏi.” Đám côn đồ cảm thấy quá mất mặt. Mạng internet bây giờ không khác gì một cỗ máy giết người vô hình, có thể nói là cực kì đáng sợ. Bọn chúng không muốn chuyện này bùng nổ trên internet, trở thành đối tượng công kích của mọi người nên chỉ có thể như chó cụp đuôi nhục nhã bỏ chạy.
Lâm Phàm bật cười, chuyện này không cần hắn phải đích thân ra tay thì mấy tên này đã vội bỏ chạy rồi. Vậy nhưng việc này cũng chứng minh rằng, mấy tên này rất để ý tới thể diện. Nếu như thật sự phải va chạm với bọn người xấu đó thì hắn cũng sẽ không cần quan tâm tới mặt mũi, bọn chúng ngang ngược vô lí bao nhiêu thì họ cũng sẽ ngang ngược vô lí bấy nhiêu.
Các phóng viên phẫn nộ: “Mấy tên này nên xứng đáng bị người người chửi rủa.”
Lâm Phàm phất tay: “Cảm ơn các đồng chí phóng viên vì hành động chính nghĩa của các bạn, các bạn chính là những hiệp sĩ chiến đấu vì lẽ phải, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ hay được nhắc tới trong tiểu thuyết đó nha.”
Các phóng viên nghe thấy câu nói này đều ngại ngùng cười, đây là lần đầu tiên bọn họ được khen như vậy.
“Thần y quá khen rồi, chuyện này ai gặp phải cũng sẽ không khoan nhượng.”
Trải qua sự việc lần này, các phòng viên đều cảm thấy mối quan hệ giữa họ với vị bác sĩ này dường như trở nên thân thiết hơn, sau đó thì đặt cho Lâm Phàm một vài câu hỏi.
Lâm Phàm vừa điều trị cho bệnh nhân vừa trả lời câu hỏi của các phóng viên, dường như việc này hoàn toàn không ảnh hưởng đến tiến độ chữa bệnh của hắn.
Triệu Minh Thanh cũng thấy rất tức giận trước sự việc vừa rồi. Thế nhưng lúc này cái nhìn của ông ta đối với các phòng viên đã có chút thay đổi, cảm thấy bọn họ rất có tinh thần trọng nghĩa.
Bên trong một chiếc xe hơi đang đậu ở phía xa.
Vũ Đào nổi giận: “Chúng mày quay lại đây làm gì?”
Mấy tên đàn em của hắn bất đắc dĩ nói: “Đại ca, ở bên đó có phóng viên chụp hình bọn em, muốn đưa ảnh của bọn em lên trên mạng. Bọn em sợ có người nhìn thấy nên đành phải quay về.”
“Phóng viên? Chúng mày cũng biết sợ phóng viên sao? Là bọn nó cho chúng mày ăn cơm hay là tao cho chúng mày ăn cơm? Còn chuyện gì chúng mày chưa làm mà còn sợ người khác biết?” Vũ Đào giận đến mức không có chỗ phát tiết, không nghĩ tới mấy tên đàn em của mình còn sợ chuyện vớ vẩn này.
Ngày trước sai bọn chúng đánh mấy đám công nhân đòi trả lương ở công trường, đứa này so với đứa kia còn hung ác hơn vậy mà bây giờ lại sợ những chuyện bé tí như này.
Đám côn đồ một câu cũng không dám nói, đầu cúi gằm. Bảo bọn chúng đánh người bọn chúng tuyệt đối sẽ không nương tay. Nhưng nếu bị đưa lên mạng thì khi đó chỉ có bọn chúng chịu thiệt. Chuyện này nếu để người nhà và bạn bè biết thì mặt này của bọn chúng biết để vào đâu.
“Quay lại đó cho tao, bọn họ chạy đi đâu thì bọn mày cứ theo đến đó.” Vũ Đào tức giận.
Mấy tên côn đồ nhìn ông chủ mà không biết nên nói gì, chỉ dám nói thầm trong lòng: “Ông muốn đi thì tự ông đi, chúng tôi không đi.” Nhưng những lời này bọn họ không dám nói ra, chỉ có thể đứng im bất động.
Vũ Đào nhăn mày: “Sao thế? Chúng mày dám không nghe lời tao à?”
Không một ai dám hé răng.
Trong lòng Vũ Đào nhất thời bùng lên một trận lửa giận: “Chúng mày... Giỏi lắm, được, xem ra không nói được chúng mày rồi.” Sau đó hắn lập tức rút điện thoại ra, gọi cho bọn đầu gấu ở gần đó.
“Vũ tổng, sao lại có thời gian gọi điện cho tôi vậy?””
“Anh Tiểu Hổ, tôi cần anh giúp đỡ. Anh đến cổng bệnh viện Phúc Bảo, mang theo tầm hơn chục người là được. Giá cả tùy anh tính toán.”
“Được! Vũ tổng đã mở lời, tôi lập tức đến.”
Gọi xong điện thoại, Vũ Đào nhìn mấy tên đàn em. Bình thường để cho bọn chúng đánh đám công nhân đòi tiền thì rất hung tợn. Hôm nay nhìn thấy phóng viên lại sợ như vậy, xem ra chuyện này vẫn phải tìm mấy tên côn đồ chuyên nghiệp tới giải quyết mới được.
Không bao lâu sau.
Người tên Tiểu Hổ mang theo một đoàn người kéo tới: “Vũ tổng, chuyện gì xảy ra?”
Vũ Đào chỉ về đằng trước: “Là đám người ở đằng kia. Anh dùng thủ đoạn của anh ngáng đường để họ không thể tiếp tục khám bệnh, bọn chúng đi đâu anh theo đó, giá cả anh cứ trực tiếp nói.”
Vũ Đào lòng dạ tiểu nhân. Hắn ta không được khám bệnh vậy thì người khác cũng đừng mơ khám được. Hơn nữa hắn ta sẽ không cho tên thần y kia chữa trị cho bất cứ ai, để xem tên nhóc đó có thể kiên trì được bao lâu.
Anh Tiểu Hổ liếc qua đó, rồi nói: “Vũ tổng, có phóng viên.”
Vũ Đào hỏi ngược lại: “Làm sao? Chẳng lẽ các anh cũng sợ phóng viên?”
Anh Tiểu Hổ cười khẩy: “Làm sao có thể, chỉ là giá tiền sẽ hơi cao một chút. Tôi mang theo 15 người, hơn nữa 15 người anh em này cũng không phải dạng lưu manh đầu đường xó chợ kia mà đều được huấn luyện bài bản. Mỗi người 500 tệ, riêng tôi 2000, tổng cộng 9500 tệ. Vũ tổng thấy thế nào?”
“Tôi trả anh 1 vạn.” 1 vạn tệ với hắn ta mà nói đơn giản chỉ là một cơn mưa phùn, đôi khi còn không bằng một bữa cơm.
Anh Tiểu Hổ vỗ ngực cười lớn: “Được, Vũ tổng rộng rãi như vậy. Chuyện này cứ giao cho chúng tôi.”
Vũ Đào nhìn về phía xa, trên miệng lộ ra một nụ cười lạnh, bọn khốn này rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Tên nhóc thối, lần này tao sẽ chơi với mày đến cùng.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận