Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 379: Gặp lại Bạch Kha

Vương Minh Dương vừa đi vừa nói: "Việc quay phim này đôi khi cũng rất nhàm chán chỉ là đôi khi cũng khá thú vị.”
Lâm Phàm cười ha hả nói “Anh không phải là đang nói nhảm sao?”
Ở phía trước đang có một đám người tụ tập ở đó.
Vương Minh Dương chỉ vào nói: “Cậu thấy không? Họ đang quay ở đó, chúng ta đi qua xem một chút đi."
Lâm Phàm và Vương Minh Dương đứng ở phía sau. Đạo diễn đang tập trung tinh thần nhìn ống kính, khi nhìn thấy Vương Minh Dương thì lập tức lộ ra nụ cười. Hai người bọn họ cũng biết nhau, hơn nữa hiện tại vẫn đang làm việc nên cũng không nói thêm gì.
Hứa Tử Nhạc đang quay phim thì nhìn thấy Vương Minh Dương, chỉ là hiện tại cô đang quay phim nên cũng phải diễn hết cảnh quay mới được.
Sau khi cảnh quay này OK thì Hứa Tử Nhạc chạy tới. Sau đó nhìn thấy Lâm Phàm, cô vừa cười vừa nói: ”Anh Lâm, lần xem mắt này thế nào rồi?"
Lâm Phàm cười cười: “Chuyện này còn phải cảm ơn chồng cô rồi.”
Hứa Tử Nhạc đỏ mặt, cười nói: “Chúng tôi còn chưa kết hôn mà: “
Vương Minh Dương vui vẻ nói: “Thật ra người cậu nên cảm ơn không phải là tôi mà là Kiều Nguyệt Nguyệt. Nếu không phải diễn xuất của cô ấy cao siêu thì chuyện đã bị lộ tẩy rồi.”
Lúc này, đạo diễn đi tới. Tuy rằng ông ta là đạo diễn nhưng khi đối diện với loại phú hào như Vương Minh Dương thì vẫn cần nịnh bợ. Hơn nữa Hứa Tử Nhạc lại là người của Vương tổng nên khi ở trong đoàn làm phim đương nhiên là phải nâng đỡ thật tốt. Tuy rằng Hứa Tử Nhạc có cái đùi vàng là Vương Minh Dương, nhưng cô cũng là người tốt, cũng không phô trương nên rất được nhân viên đoàn làm phim thích.
"Tần Đạo, đây là anh em Lâm Phàm của tôi, là người bản địa Trung Châu: “ Vương Minh Dương giới thiệu.
Tần Đạo cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, dáng người hơi mập, giờ phút này nhìn Lâm Phàm cũng khách khí nói: “Lâm tổng, xin chào....”
Lâm Phàm vừa nghe xưng hô này thì nở nụ cười: “Đừng gọi tôi là Lâm tổng, tôi cũng không phải là ông chủ.“
Đạo diễn Tần đương nhiên là không để lời này ở trong lòng, người có thể trở thành anh em Vương tổng có thể là người bình thường được sao?
Vật họp theo loài, người chia theo nhóm, không phải một loại người thì không ở cùng một chỗ, lời này rất có đạo lý.
Lúc này, Lâm Phàm nhìn thấy một bóng lưng ở phương xa có chút quen thuộc, sau đó gọi: "Bạch Kha...."
Sau khi Lâm Phàm gọi thì bóng lưng đột nhiên ngừng lại, sau đó quay đầu lại. Khi nhìn thấy người gọi là Lâm Phàm thì lập tức vui vẻ, chạy tới: “A! Phàm tử! Cậu trở về khi nào vậy?”
“Mẹ kiếp! Không ngờ thật đúng là cậu! Hôm qua mình vừa trở về. Cậu làm diễn viên quần chúng từ khi nào vậy?” Lâm Phàm kinh ngạc hỏi.
Bạch Kha nở nụ cười: “Buổi chiều nhà hàng không kinh doanh nên mình đến đây làm diễn viên quần chúng trải nghiệm một chút“
“Được đấy! Cuộc sống của cậu thật nhiều màu sắc.” Lâm Phàm nói.
Bạch Kha nhìn thấy Hứa Tử Nhạc, còn có đạo diễn thì sửng sốt: “Phàm Tử, cậu biết bọn họ sao?”
Lâm Phàm gật đầu: “Ừm, bạn bè...”
Bạch Kha nở nụ cười: “Lợi hại! Thế mà cậu lại quen biết ngôi sao. Mau mau! Mau giúp mình xin chữ ký: “
Hứa Tử Nhạc ở một bên cũng không có phách lối nói: “Bạn bè của anh Lâm thì chính là bạn bè của tôi. Chuyện chữ ký này thì có thể có vấn đề gì chứ?“
Lâm Phàm ở một bên ngắt lời: “Được rồi! Được rồi! Được rồi! Chuyện ký tên để sau đi, còn có rất nhiều cơ hội mà. Đêm nay chúng ta tụ tập một chút, bọn họ chắc là đều ở quê nhà đi chứ?”
Bạch Kha suy nghĩ một chút: “Không có mấy người ở Trung Châu. Hiện tại mình cũng rất ít liên lạc với bọn họ. Cậu cũng không phải là không biết, tình huống khi chúng ta còn học trung học là như thế nào.“
Lâm Phàm suy nghĩ một chút, thời trung học cơ bản đều là một đoàn thể nhỏ, mình cũng chỉ chơi với Đại Thụ và lão Bạch là khá tốt.
"Đúng rồi! Lần trước mình và Đại Thụ trò chuyện một hồi. Hiện tại cậy ấy cũng ở Thượng Hải, công việc cũng là do cậu giới thiệu. Không nghĩ tới trong đám người chúng ta, hiện tại cậu là người trâu bò nhất.” Bạch Kha cười nói, ngược lại cũng không có một chút ghen tị mà là thật lòng.
Lâm Phàm cười cười: “Đừng đùa nữa, nếu không thì cậu cũng tới Thượng Hải đi!“
Bạch Kha xua tay: “Mình không đi! Hiện tại mình còn phải quản lý nhà hàng.“
Lâm Phàm trò chuyện với Bạch Kha một hồi, hẹn buổi tối tụ tập một chút mà địa điểm chính là ở nhà hàng của Bạch Kha.
Bạch Kha thấy Lâm Phàm trở về nên đương nhiên là muốn tụ họp một chút, chỉ là hiện tại anh ta phải đi đến một đoàn làm phim khác. Nơi đó đang quay một phim kháng chiến, tên khá bá đạo ‘Đội đặc công thần binh’. Anh ta đang diễn vai quần chúng ở đó, chính là bị đám thần binh dùng một quyền cách không đánh chết, bị bay ra xa bốn trăm thước. Hơn nữa còn bị quyền kình phanh thây, ngay cả thân thể hoàn chỉnh cũng không có. Chỉ là như vậy cũng tốt, ít nhất thì có thể xuất hiện trước ống kính.
Hơn nữa hiện tại đã nói xong rồi, giờ chỉ cần đợi đến buổi tối tụ tập, chém gió, đánh rắm nữa thôi.
Dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì nên Lâm Phàm ở một bên nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận