Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 843: Tôi muốn tự thú

Lúc này, Lưu Bưu đã chủ động mở miệng, nói: “Vừa nãy cậu nhìn tướng mạo của tôi không phải nói là giống nhà văn sao, cậu đoán đúng rồi đấy, tôi đúng là làm nghề này.”
Lâm Phàm cười nói: “Ha ha, xem ra tôi đoán không sai, tôi thấy trong lòng ông có tâm sự, có lúc giữ ở trong lòng cũng không thoải mái cho lắm đâu nha.”
Lưu Bưu thở dài: “Mệt mỏi, thực sự quá mệt mỏi, cậu không biết đâu. Mấy chục năm qua tôi đều chưa từng một lần được ngủ ngon, mỗi ngày đều ở trong ác mộng. Cậu nghĩ xem, con người nếu làm sai chuyện gì đó thì cả đời đều không thể quên được đúng không.”
“Đúng vậy.” Lâm Phàm gật đầu.
“Ô ô……” Đột nhiên Lưu Bưu bật khóc.
Những nhân viên chà lưng ở xung quanh đều kinh ngạc, ông chủ nhỏ lại xoa cho người ta phát khóc nữa rồi, ai lại muốn thấy cảnh này chứ. Ông chủ nhỏ rốt cuộc là có ma lực gì, sao lại có thể khiến cho người ta khóc như vậy.
“Cậu không biết đâu, trước đây tôi cũng không phải là làm nghề này, nhưng mà không còn cách nào khác, chỉ có thể mai danh ẩn tích. Bây giờ cậu chà lưng làm tôi nhớ đến chuyện trước đây, tôi cảm thấy rất hối hận, thực sự là rất hối hận.” Lưu Bưu lộ vẻ cực kỳ hối hận.
“Chuyện đã làm sai, nên dũng cảm đối mặt, chỉ có dũng cảm thừa nhận sai lầm mới có thể thoát khỏi những việc đã làm.” Lâm Phàm nói.
Lưu Bưu gật đầu: “Đúng, cậu nói rất đúng.”
Sức mạnh thần bí của bách khoa toàn thư, dần dần dung nhập vào cơ thể của Lưu Bưu, càng chà lưng càng trở nên mãnh liệt, những điểm đen nơi sâu thẳm trái tim dần dần tiêu tán, ánh sáng bao phủ. Đột nhiên, Lưu Bưu ngộ ra rất nhiều điều.
Lưu Bưu đột nhiên nói: “Tôi muốn đi tự thú.”
Lâm phàm hơi dừng lại một chút, sau đó tiếp tục chà, khi lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Bưu, hắn đã cảm thấy sắc mặt của tên này hơi kỳ quái. Nhìn kỹ, quả nhiên nhìn ra có chút vấn đề.
Nhân viên chà lưng xung quanh có chút khó hiểu, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Ông chủ, rốt cuộc là anh đã làm sai chuyện gì? Sao lại định đi tự thú?”
Khoảng thời gian gần đây đối với bọn họ mà nói thật sự là quá quỷ dị, không biết nên dùng ngôn ngữ gì để diễn tả.
Tất cả những người được ông chủ nhỏ chà lưng, bộ não đều tạm thời bị chập mạch, dường như xảy ra vấn đề.
“Giết người.” Lưu Bưu quay đầu lại, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Giết vài người.”
Nhân viên chà lưng ngẩn ra, sau đó lắc đầu: “Ông chủ, anh thật là biết nói đùa nha, sao anh lại có thể giết người.”
Lưu Bưu không nói chuyện, trên mặt lộ ra vẻ hối hận.
Trong lòng Lâm Phàm thầm mắng, sức mạnh của bách khoa toàn thư này quá biến thái, chà lưng thực sự có thể chà ra lương tâm của người ta luôn hay sao?
Lợi hại, thực sự là quá lợi hại.
Những nhân viên chà lưng không biết chuyện này là thật hay giả, nhưng giọng điệu của người này thực sự rất đáng sợ.
Lâm Phàm nói: “Đừng vội, để tôi chà lưng cho ông thật tốt, đời này cũng không biết ông còn có thể đến đây được nữa hay không, có điều có lẽ là còn hy vọng.”
Lưu Bưu gật đầu: “Ừ, cuối cùng hôm nay tôi đã nghĩ thông rồi, thay vì chạy trốn thì tốt hơn là nên đối mặt. Chuyện này đã khiến tôi đau đầu mấy chục năm, thay vì bị bắt thì chi bằng tự mình đi đầu thú. Như vậy đối với tôi mà nói, có lẽ sẽ giữ lại được tôn nghiêm cuối cùng.”
Chủ đề này hơi nặng nề, cũng có chút dọa người.
Những nhân viên chà lưng xung quanh không nói câu nào, cảm thấy vị khách này hơi quỷ dị.
Có điều ông chủ nhỏ bị sao vậy, vậy mà không có chút dị thường nào, giống như là đã tin tưởng lời của người này.
Nhưng mà thật sự là có gì đó không ổn, nếu ông chủ nhỏ đã tin như thế thì sao lại không có một chút sợ hãi nào?
Trong phòng tắm.
Lưu Bưu lấy điện thoại ra, bấm một dãy số mà ông ta rất ít khi liên lạc.
Tút tút.
Điện thoại kết nối.
“Có chuyện gì vậy? Không phải đã nói với anh là đừng thường xuyên gọi điện thoại cho tôi rồi hay sao?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói hơi bất an.
“Hoàng Tuấn, chuyện của chúng ta cũng đã hai mươi năm rồi, vừa rồi tôi chà lưng ở trong phòng tắm, đột nhiên phát hiện chúng ta không nên như vậy.” Lưu Bưu nói.
Hoàng Tuấn: “Lưu Bưu, ông có phải là bị chà lưng đến ngốc luôn rồi hay không, đến tên của tôi ông cũng không biết sao? Hoàng Tuấn người này đã chết rồi, ông muốn làm cái gì?”
Lưu Bưu âm thanh lạnh nhạt nói” “Đừng gọi tôi là Lưu Bưu, gọi tôi là Lưu Binh đi, đây mới là tên thật của tôi. Hai chúng ta đừng trốn tránh nữa, tôi đã chuẩn bị tự thú rồi, được rồi, tôi tắt máy đây. Tôi chỉ là muốn nói với ông một tiếng, chuyện này, không thể trốn tránh mà chỉ có thể đối mặt.”
“Alo, alo……”
Máy bận.
Sau đó Lưu Bưu lại gọi một cuộc gọi khác, số điện thoại này là chàng trai chà lưng đưa cho ông.
“Xin hỏi có phải là đội trưởng Lưu không?” Lưu Bưu hỏi.
Lưu Hiểu Thiên đang bận rộn xem xét văn kiện, lúc này dừng động tác trong tay lại, nói: “Đúng, là tôi, anh là?”
“Đội trưởng Lưu! Xin chào, tôi là Lưu Bưu, nhưng tên thật của tôi là Lưu Binh, hai mươi năm trước tôi đã cùng người ta cướp giật và giết hại một gia đình bốn người tại khách sạn, bây giờ tôi muốn đến tự thú.”
Lưu Hiểu Thiên: “……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận