Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 848: Vị chà lưng kia chính là thần y

Trong mấy ngày Lâm Phàm ở đây, hắn đã thảo luận với các nhân viên. Mặc dù mình chỉ chà lưng theo phương pháp rất phổ biến. Nhưng các nhân viên cũng đã học được một chút kỹ thuật để có thể khiến các khách hàng hài lòng.
Đây là lần đầu tiên Lão Tăng nhìn thấy cửa hàng của mình kinh doanh tốt như vậy, ông ta đứng tại chỗ có hơi sững sờ, cảm thấy rất khó tin. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai mà dám tin đây?
Lâm Phàm kinh ngạc nhìn người đàn ông gầy gò đứng bên cạnh Lão Tăng: “Lão Tăng, người này là thế nào?”
Tăng Vĩ kinh ngạc một phen, nói: “Ông chủ nhỏ, làm sao?”
Lâm Phàm cười nói: “Ông không định làm công việc kia chứ?”
“Tôi.......” Tăng Vĩ hơi xấu hổ.
Người đàn ông gầy gò ở bên cạnh không biết có quan hệ gì nhưng lại bị chuyện làm ăn trước mắt làm cho sững sờ, cũng không dám tin, thực sự không dám tin.
"Ông chủ Tăng, ông cảm thấy thế nào? Chuyện chia tỷ lệ rất dễ, chúng ta chia năm năm cũng không thành vấn đề, chỉ cần đảm bảo mỗi ngày công việc làm ăn đều có thể như này." Người đàn ông gầy gò kích động nói. Lượng khách hàng như này, ngay cả đối với một cửa tiệm lớn cũng không thể sánh được với nó.
Nếu công việc làm ăn có thể tiếp tục như này thì việc phát tài đã không còn xa.
Tăng Vĩ lúng túng cười cười, cũng không nhiều lời, chỉ là có hơi ngượng ngùng nhìn về phía ông chủ nhỏ.
Lâm Phàm khoát tay, nói: “Lão Lưu, chuyện này liền giao cho ông.”
Là đội trưởng sở cảnh sát, Lưu Hiểu Thiên chưa bao giờ gặp tình huống kiểu này. Khi nhìn thấy người đàn ông gầy gò, ông ta biết đó không phải là người tốt.
Có biết cái gì gọi là Hỏa Nhãn Kim Tinh hay không.
“Này, anh kia, biết tôi là ai không?” Lưu Hiểu Thiên nhìn người đàn ông gầy gò hỏi.
Người đàn ông gầy liếc mắt nhìn Lưu Hiểu Thiên, sau đó lắc đầu: "Tôi không biết, nhưng chắc ông là bạn bè của ông chủ Tăng. Tôi đang bàn chuyện làm ăn với ông chủ Tăng, nếu như chuyện này ổn thỏa, tất cả mọi người đều sẽ rất vui vẻ.”
“Nói chuyện làm ăn?” Lưu Hiểu Thiên cười hỏi.
Người đàn ông gầy cũng không nghĩ nhiều, cười nói: "Trong phòng tắm còn có thể làm gì? Đàn ông đều hiểu, ông chắc cũng hiểu rõ."
Lưu Hiểu Thiên cười lạnh lắc đầu, nói: "Cái này tôi thật sự không hiểu, cậu nói rõ chút đi.”
Người đàn ông hơi không vui, nhưng bây giờ anh ta thực sự rất muốn đàm phán thành công chuyện làm ăn này: "Chính là nó, đại bảo kiếm…”
"Ồ..." Lưu Hiểu Thiên gật đầu, nói "Vậy anh biết tôi là ai không?”
“Đại ca, tôi thật sự không biết.” Người đàn ông nói. Anh ta cũng không biết người này này bị gì, tại sao cứ luôn hỏi mình có biết ông ta hay không, chẳng lẽ người này tưởng mình là tiền, ai ai cũng biết, ai ai cũng thích sao.
Lưu Hiểu Thiên lấy giấy chứng nhận ra, đặt trước mặt người đàn ông, nói “Bây giờ có biết không?”
Người đàn ông gầy gò liếc mắt nhìn, sắc mặt hơi thay đổi.
Đội trưởng cảnh sát!
Cmn!
Gặp ma rồi.
Người đàn ông sững sờ, sau đó hơi lùi lại một bước, nói: "Ngại quá ông chủ Tăng, tôi còn có việc phải làm, cho nên tôi đi trước..."
Chân trước vừa động, Lưu Hiểu Thiên đã tiến lên một bước, tóm lấy anh ta đè xuống: "Khá lắm, ở chỗ của tôi mà dám làm những chuyện này, xem ra không bắt anh về thẩm vấn thì anh sẽ không biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này.”
“A!” Người đàn ông bị áp chế, lập tức hô to.
Lâm Phàm cười nói: “Đội trưởng Lưu, vận khí của anh cũng quá tốt rồi. Đi tìm tôi tâm sự lại còn có thể câu được con cá nhỏ, đồng nghiệp của ông có lẽ sẽ hâm mộ chết mất. Tôi không làm phiền anh phá án nữa, nhưng mà tôi có thể bảo đảm, phòng tắm này chắc chắn làm ăn chân chính. Lão Tăng là người tuân thủ pháp luật, chuyện này tôi có thể đảm bảo.”
Tăng Vĩ một bên gật đầu, đáp: “Đúng, đúng.......”
“Có đại sư Lâm cam đoan, tôi tất nhiên tin tưởng. Ông chủ Tăng à, làm ăn đúng đắn mới là đường ngay nha, cũng đừng làm những chuyện sai trái đó, có thể che giấu được nhất thời nhưng không thể che giấu mãi.” Lưu Hiểu Thiên cười nói. Ông ta đương nhiên biết sự tình, nhưng đại sư Lâm đã lên tiếng, ông đương nhiên phải giữ thể diện cho Tăng Vĩ.
Tăng Vĩ ở trong lòng gật đầu: “Đúng, đúng, tôi vẫn luôn làm ăn đúng đắn mà.”

Tăng Vĩ cảm kích nói: “Ông chủ nhỏ, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều.”
Ông ta thực sự không biết nên nói gì, phòng tắm của ông ta vậy mà đã hoạt động trở lại, việc kinh doanh đột nhiên vực dậy khiến ông ta trở tay không kịp.
“Không cần cám ơn tôi, tất cả mọi người là hàng xóm, nên giúp đỡ lẫn nhau.” Lâm Phàm bình tĩnh xua tay, sau đó không nhịn được cười nói: “Tuy nhiên, sau này đừng nghĩ những chuyện kia nữa nha. Tôi cũng thường tới nơi này tắm rửa, ông nói xem nếu ông làm những chuyện đó, rất bất tiện đó.”
Tăng Vĩ gật đầu, nói: “Đúng, đúng, không làm, chắc chắn không làm.”
Hôm sau!
Tin tức lần nữa bùng nổ.
Phóng viên có thâm niên lần nữa moi được tin tức quan trọng.
“Cmn, vị đại ca chà lưng đó lại là Lâm đại sư đó.”
“Lâm đại sư là ai vậy?”
"Nhà của ông vừa mới nối dây mạng à, Lâm đại sư cũng không biết. Lâm đại sư chính là thần y, có biết không hả?”
“Sớm nói là thần y đi là tôi biết rồi. Nhưng mà không đúng, tại sao thần y lại có thể là vị chà lưng trẻ tuổi kia?”
"Ông biết cái gì, vị thần y này rất khó lường. Kỳ nhân thì thay đổi thất thường, chà lưng có gì không tốt? Cho dù là lần sau có đi hút bồn cầu, tôi cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái."
“Có lý.”
“Chắc chắn…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận