Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 606: Con sợ cha mẹ sẽ quên con mất

Lúc này điện thoại reo vang.
Điền Thần Côn: “Khi nào cậu mới về vậy? Sáng nay đám cư dân thành phố đã biểu tình, chúng tôi không dàn xếp nổi nữa rồi.”
Lâm Phàm: “Chưa đâu, mọi người ráng cầm cự một thời gian đi. Không lâu sau tôi sẽ về thôi.”
Điền Thần Côn kêu cha gọi mẹ nói: “Tôi lạy cậu, cậu mau về đi, bây giờ cậu không có ở đây, những thị dân kia đến tìm tôi kiếm chuyện, ngày nào tôi cũng rất là mệt mỏi đó.”
Hai người tiếp tục trò chuyện vu vơ vài câu, Lâm Phàm cúp máy, chợt nở nụ cười. Không nghĩ đến một lần hắn ra ngoài lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Giữa trưa hôm sau.
Bên trong một quán cơm, Lâm Phàm gọi qua loa vài món.
Tin tức trong chiếc tivi treo trên tường vang lên thu hút sự chú ý của hắn.
Người dẫn chương trình trong TV phát biểu: “Hôm qua trong bệnh viện Tô Châu đã xảy ra vụ náo loạn giữa bệnh nhân. Nguyên nhân là do một bệnh nhân bị ung thư gặp một người đàn ông bí ẩn, trải qua quá trình điều trị của người đàn ông này những tế bào ung thư đã không ngừng giảm bớt. Kết quả của bệnh viện đã chứng minh sức khỏe bệnh nhân đang dần dần khôi phục, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến nơi này. Vô số người muốn biết người đàn ông bí ẩn này là thần thánh phương nào, sau đây là bản tin của phóng viên thường trực của đài chúng tôi phỏng vấn người trong cuộc, ông cụ Trần…”
Lâm Phàm ăn mấy món lặt vặt vừa xem TV. Mọi chuyện giống như hắn đã nghĩ, cuối cùng đã bị bại lộ. Tuy nhiên bọn họ vẫn chưa biết hắn là ai.
Trước khi nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, tuyệt đối hắn sẽ không để lộ thân phận.
Chờ sau khi kết thúc nhiệm vụ, hắn sẽ đi thi giấy phép hành nghề y, nghe đồn giấy phép hành nghề Trung Y có vẻ dễ hơn các ngành khác.
Những thực khách xung quanh ồn ào bàn tán.
“Tin này thật không vậy? Ung thư mà chữa được luôn á?”
“Ai mà biết? Nhưng TV đưa tin như vậy chả lẽ còn giả sao?”
“Ai thấu? Cũng hơi bị khó tin đấy! Bệnh ung thư chứ có phải cảm đâu? Ê có khi nào có thần y thật không vậy?”
“Lo uống đi! Thần y hay không kệ cha nó, liên quan méo gì tới mình. Tụi mình có ai bị bệnh hiểm nghèo gì đâu!”
Chuyện này cũng không thu hút được nhiều sự chú ý trên internet, lý do là quá mơ hồ, đừng nói là người bệnh ung thư, cho dù là người bình thường chỉ cần còn đủ minh mẫn sẽ biết đây là chuyện không tưởng.
Phía bệnh viện nhiệt huyết điều tra thông tin người này nhưng dựa vào camera của bệnh viện chỉ có thể thấy một tấm hình có gương mặt mờ ảo, muốn dựa vào tấm hình này để tìm ra người càng khó hơn, chẳng khác nào mò kim đáy biển. Không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể tìm được người.

Ở một bệnh viện nào đó tại Nam Kinh.
Lâm Phàm đi quanh quẩn tìm kiếm đối tượng trong bệnh viện, hắn không muốn tìm những bệnh nhân có hy vọng chữa khỏi. Tuy nhiên hắn đã tìm trong bệnh viện đã một lúc nhưng vẫn chưa tìm được ai bằng lòng tin tưởng hắn cả.
Cho dù gặp một người, chỉ cần hắn vừa mở lời thì người ta xem hắn như kẻ lừa đảo bèn vội vã chạy mất dép. Việc này khiến hắn đành bó tay chịu phép.
Được một thần y lừng lẫy như mình chọn trúng là phước đức ba đời, vậy mà không ai chịu tin, thật làm cho hắn cảm thấy hạn hán lời.
Đúng lúc này xuất hiện tiếng ồn ào huyên náo phía trước, hắn đi đến tham gia hóng hớt, bỗng phát hiện một cặp vợ chồng đang lôi kéo bác sĩ: “Van xin bác sĩ, làm ơn chút nữa giải phẫu anh hãy cố gắng hết sức, nhất định là phải thành công đó!”
Bác sĩ nghiêm túc nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Khi nói lời này, anh ta cũng không dám đảm bảo, bởi vì căn bệnh này rất hiếm gặp, quá trình giải phẫu rất phức tạp. Chỉ là anh ta không thể chùn bước, tất cả hy vọng của mọi người đều gửi gắm trên đôi vai anh ta.
Các y tá đứng kế bên nói: “Hiện tại những phóng viên đang bị bảo vệ ngăn cản ở dưới sảnh bệnh viện.”
Bác sĩ gật đầu: “Cản họ lại, báo với bảo vệ trước khi cuộc phẫu thuật kết thúc thì không được để bất kỳ phóng viên nào có thể lên đây.”
Y tá gật đầu, chuyện này không chỉ riêng thân nhân người bệnh căng thẳng mà trong lòng các cô cũng rất lo lắng.
Lâm Phàm nhìn vào phòng bệnh, một bé gái đang nằm trên giường được y tá đỡ lấy, chuyển lên xe băng ca đẩy vào phòng phẫu thuật.
Lâm Phàm liếc nhìn, khẽ cau mày. Khối u trong đầu nằm ngay xoang bướm là một vị trí rất quan trọng và phức tạp, tỉ lệ sống sót vô cùng thấp, chưa kể cực kỳ khó phẫu thuật. Chỉ cần sơ ý là cô bé có thể mất mạng. Có lẽ gia đình đã biết trước kết quả nhưng vẫn níu kéo chút hi vọng, nếu không chấp thuận giải phẫu sẽ mất luôn một trăm phần trăm cơ hội sống sót.
“Xin lỗi, cho qua.” Các y tá đẩy băng ca nói.
Xe băng ca vừa đẩy qua, gương mặt cô bé vẫn luôn nở nụ cười, dường như không biết mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì. Cô bé kéo lấy tay mẹ: “Mẹ ơi, nếu con chết đi, sau này cha mẹ có em bé mới có thể lấy tên con đặt cho em bé không? Con sợ cha mẹ sẽ quên con mất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận