Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 804: Tình huống có chút không đúng

Rất nhanh đã đến lượt Đại ca Tiểu Hổ.
Lâm Phàm bắt mạch, yên lặng cảm nhận.
Đại ca Tiểu Hổ có hơi lo lắng. Đương nhiên anh ta biết con gái mình không giống với những đứa trẻ khác. Nhưng trong lòng anh ta chắc chắn vẫn muốn làm cho đứa nhỏ của mình vui vẻ như những đứa trẻ khác. Bây giờ cơ hội này ở trước mặt, tất nhiên là anh ta không thể nào buông tha.
Vì đứa nhỏ, cho dù vứt cả bộ mặt xuống cũng không sao cả.
Đại ca Tiểu Hổ nhìn thần y, lại nhìn con gái, muốn mở miệng hỏi thăm nhưng lại sợ quấy rầy thần y, bởi vậy cũng chỉ đành chờ đợi.
Lúc này, Lâm Phàm mới mở miệng: "Vấn đề không lớn nhưng trị liệu có hơi phức tạp.”
Triệu Minh Thanh đứng bên cạnh nhìn, trong lòng kinh hãi. Loại bệnh tình này, nếu ông ta gặp phải thì chắc chắn sẽ bó tay không làm được. Nhưng từ trong miệng lão sư lại biết được, tình huống này dĩ nhiên lại không có vấn đề gì lớn. Trong khoảng thời gian ngắn, ngôn ngữ dường như đã đi đâu mất, ông ta không biết nên nói gì nữa.
Tuy rằng lão sư càng lợi hại thì ông ta càng vui vẻ. Nhưng tình huống hiện tại này cũng quá lợi hại rồi, đều làm cho người ta có với cũng không tới.
Đại ca Tiểu Hổ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có thể trị là tốt rồi. Về phần có phức tạp hay không thì cũng không sao. Sau đó, anh ta cảm kích nhìn thần y nói: "Cám ơn anh, thần y.”
Lâm Phàm xua tay: "Không cần cảm ơn tôi.”
Đại ca Tiểu Hổ nói: "Tôi sẽ nhớ kỹ ân tình này, sau này lên núi đao xuống chảo dầu, tôi tuyệt đối không nhíu mày.”
Lâm Phàm: "Không cần ân tình này, tôi chữa bệnh tình nguyện, có hiểu hay không?"
Đại ca Tiểu Hổ gật đầu: "Hiểu, hiểu....”
Về phần cái gì mà làm người một lần nữa thì thôi không nói cũng được. Bọn họ làm nghề này, cho vay nặng lãi, đòi nợ thuê, nếu như đổi nghề thì người phía dưới làm sao bây giờ? Vào cái nghề này, muốn quay đầu lại cũng khó.
Tuy nhiên trong lòng Đại ca Tiểu Hổ cũng âm thầm hạ quyết tâm, mặc kệ như thế nào, ân tình này anh ta sẽ nhớ kỹ.
Ở đằng xa.
Mấy tên đàn ông nhìn về phía cổng bệnh viện rồi thảo luận với nhau.
"Chúng mày xem, bên kia có phải phát sinh tình huống không đúng rồi không?”
"Có gì không đúng? Không phải người kia vẫn còn ở đó sao?”
Không phải, mày nhìn kỹ đi, Đại ca Tiểu Hổ gì đó hình như đang ôm một bé gái trong ngực để thần y khám bệnh, ánh mắt mày tốt, mày thử nhìn xem."
"Không thể nào, Đại ca Tiểu Hổ này là địa đầu xà bên này, rất có chữ tín."
"Ồ... Hình như đúng là vậy nha.”
“Mau nói cho ông chủ."
Vũ Đào đang nằm trong xe thoải mái nghỉ ngơi, đột nhiên bị đàn em đánh thức.
"Làm gì? không biết là tao đang nghỉ ngơi à? Nhìn vẻ mặt của bọn mày, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Hay là tên thần y kia đã nhận ra?” Vũ Đào bất mãn hỏi.
"Không phải đâu ông chủ, ông chủ xem bên kia, hình như đại ca Tiểu Hổ kia cũng đang đi khám bệnh."
"Cái gì?" Vũ Đào sửng sốt, ánh mắt nhìn lại, vừa thấy lại không thể nhịn được: "Mẹ kiếp, tên này làm cái quỷ gì vậy? Chúng mày xem kỹ cho tao xem rốt cuộc là tình huống gì nào?"
“Vâng."
......
Đại ca Tiểu Hổ nhìn bé gái trong ngực, cánh tay và đầu đều cắm đầy ngân châm, trong lòng vô cùng lo lắng. Mặc dù không có chuyện gì nhưng nhìn qua thật sự có hơi đáng sợ.
Người Vũ Đào phái tới lén la lén lút lại gần, trốn ở một bên nhìn trộm, sau đó lại xám xịt trở về báo cáo.
Tình huống này quả nhiên giống như đúc những gì đã thấy lúc trước, quả nhiên đại ca Tiểu Hổ này đang khám bệnh.
Lúc Vũ Đào biết được sự tình, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"Cái gì? Tao gọi bọn nó tới gây sự cho tao, thế nhưng bọn nó lại tìm thần y kia khám bệnh. Con mẹ nó, thật không có đạo đức nghề nghiệp gì cả.” Vũ Đào mắng.
Sự tình này làm cho Vũ Đào có cảm giác ghê tởm như là vừa ăn phải ruồi. Người mình gọi tới lại tìm thần y này chữa bệnh.
"Mẹ kiếp, dựa vào cái gì chứ? Đại ca Tiểu Hổ này cũng không phải là người tốt lành gì. Dựa vào cái gì trị cho anh ta mà lại không trị cho tao. Tao cũng không tin, Vũ Đào tao không trị không được." Vẻ mặt Vũ Đào dữ tợn, tức giận mắng.
Trong lòng bọn đàn em cũng lẩm bẩm, ông chủ này đúng là khó hầu hạ mà.
Thần y người ta đã nói là có thể trị, chỉ là nhìn anh khó chịu nên không muốn trị cho anh. Nếu thái độ anh tốt hơn một chút, cầu xin thần y người ta thì biết đâu thần y người ta mềm lòng rồi đáp ứng.
Giờ lại còn muốn để cho thần y nhà người ta cúi đầu, đây hoàn toàn là việc mà đầu óc có bệnh mới làm được.
Thần y không chữa cho anh, người ta cũng chẳng có tổn thất nào. Nhưng anh không tìm thần y trị liệu, bệnh của anh sẽ không khỏi. Lợi và hại trong đó, suy nghĩ kỹ lại là có thể hiểu rõ.
Cũng không biết ông chủ mình làm giàu như thế nào, cái đầu óc này còn không thông minh bằng bọn họ nữa.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Tình huống của con gái Tiểu Hổ cần phải châm cứu rồi chờ đợi, chờ thời gian đến mới có thể tiến hành bước tiếp theo.
Các phóng viên tiến lên.
“Xin hỏi, ngay từ đầu, có phải có người sai khiến anh tới nơi này ngăn cản thần y hay không?” Một phóng viên hỏi.
Đại ca Tiểu Hổ vốn định không nói. Nhưng nghĩ đến tính cách của Vũ Đào, nếu như anh ta không nói, không giải vây cho thần y thì sau này cho dù không có anh ta, cũng sẽ xuất hiện nhân vật mới đến gây rối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận