Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 443: Đây không phải chợ bán thức ăn

Lưu Quốc Cường nhíu mày: “ Giám đốc Chu, bà bình tĩnh một chút, còn mấy người đứng đấy cầm sổ ký cá cái gì? Chuyện này đến nay vẫn chưa có kết luận đâu, ký làm gì chứ? Đều đi về hết đi.”
Chu Tú Cầm xua tay: “ Đừng đi, ở lại đây, hôm nay chúng ta nhất định phải giải quyết xong xuôi cái chuyện này.”
Nhân viên bộ phận xúc tiến chiêu thương hai mắt nhìn nhau. Cái tình huống này… bọn họ nên làm gì bây giờ.
Đây đúng là làm khó người mà.
Lâm Phàm nhìn Lưu Quốc Cường: “ Giám đốc Lưu, ông cứ đưa ra một câu trả lời thỏa đáng xem. Đồng ý hay không đồng ý, chúng tôi lập tức sẽ ký xuống, năm ngày sau chắc chắn sẽ rời đi phố Vân Lý, tuyệt đối sẽ không lưu lại một ngày nào.”
“ Chuyện này….” Lưu Quốc Cường khó xử, lựa lời để nói: “ Lâm đại sư, cậu nhìn xem như vậy quả thực có chút không thỏa đáng. Cậu cứ để cho chúng tôi trở về thương lượng một chút, ngày sau lại thảo luận tiếp nhé.”
Lâm Phàm gật gật đầu: “ Được, có thể.”
Có thể đàm phán thì đàm phán, nếu không thể đàm phán cũng không thể cưỡng cầu. Dù sao ai cũng không nợ ai, chuyện này có thể đàm phán thì tốt nhất, nếu không đồng ý vậy cũng chẳng còn cách nào.
Thế nhưng Chu Tú Cầm trực tiếp ngăn cản: “ Giám đốc Lưu, việc này không cần thiết phải quay về thương lượng, chúng ta đã nói là 80%, vậy cứ như thế mà quyết đi.”
Lưu Quốc Cường khẽ chau mày, sau đó trực tiếp đứng dậy kéo Chu Tú Cầm đến nơi cách đó không xa.
“ Giám đốc Chu, chuyện này không phải như bà nghĩ đơn giản như vậy đâu. Những cư dân kia đều là hộ gia đình xung quanh đây, nếu như Lâm đại sư đi rồi, lưu lượng người tại phố Vân Lý sẽ bị hạ thấp đó.” Lưu Quốc Cường nói.
Chu Tú Cầm mỉm cười nói: “ Ông đây là quá lo lắng rồi, những người dân đang đứng ngay kia, ông cho rằng họ sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng tới phố Vân Lý chứ? Tôi nói con số 80%đã là nhượng bộ lớn nhất của chúng ta rồi. Lúc ông ở công ty cũng đã đáp ứng như vậy mà, nếu như không đồng ý, vậy thì không cần nói nữa.”
Lưu Quốc Cường cũng rất muốn nói, đúng là ông ta đã nói như thế, nhưng mà khi tới hiện trường, tình huống này căn bản không giống như những gì ông ta nghĩ, do đó chuyện này cần phải xem xét lại.
Chức vụ của Chu Tú Cầm so với ông ta nhỏ hơn một bậc. Nếu như Chu Tú Cầm mà không có quan hệ phía sau chống lưng, vậy thì khẳng định ông ta có thể nói một câu làm cho cô ta cút đi. Nhưng vấn đề là Chu Tú Cầm có, còn là thân thích của phó tổng tập đoàn trên tổng bộ sắp xếp vào đây nữa. Hơn nữa thái độ của cô ta vô cùng cứng rắn, các nhân viên khi nhìn thấy Chu Tú Cầm cũng là không dám nói đùa một chút nào.
Chỉ cần cùng với cô ta có gì đó bất thường, toàn bộ sẽ bị đuổi việc, căn bản là không có quyền lựa chọn.
Lâm Phàm ngồi ở một chỗ, các chủ tiệm khác vây xung quanh: “ Ông chủ nhỏ, cậu bàn bạc với bọn họ thế nào rồi?”
“ Không biết, nhưng hẳn là không quá tốt.” Lâm Phàm nói, nếu như là Lưu Quốc Cường, hắn cảm giác đối phương chỉ sợ là đang suy tính lại chuyện này. Hiện tại lại lòi đâu cái người phụ nữ có thái độ cứng rắn này, có lẽ chuyện này cũng không dễ dàng giải quyết rồi.
Lão Lương: “ Bất kể là như thế nào, trường hợp xấu nhất xảy ra cũng chỉ là dọn đi khỏi nơi này mà thôi, có gì ghê gớm chứ?”
Cũng không lâu lắm, hai người kia đã quay lại.
Lưu Quốc Cường: “ Lâm đại sư, 60% là sự nhượng bộ lớn nhất của chúng tôi rồi.”
Ông ta nói nói nửa ngày trời, cuối cùng cũng khiến cho người phụ nữ ‘ưu việt’ Chu Tú Cầm này đồng ý nhượng bộ. Ông ta hiện tại căn bản không có ý định sẽ để Lâm đại sư rời khỏi phố Vân Lý, cho nên cố gắng thuyết phục Chu Tú Cầm, cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở mức 60%.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nở nụ cười: “ Lưu chủ nhiệm, chúng tôi không phải là chợ bán thức ăn.”
Chu Tú Cầm mở miệng: “ 60% là thấp nhất, các người đồng ý thì lên ký tên, nếu như không đồng ý thì lập tức chuyển đi. Thế nhưng tôi không thể không nhắc nhở các người một câu, các người nhiều như vậy, tôi dám bảo đảm không có khu phố buôn bán nào còn trống nhiều cửa hàng như vậy để cho các người thuê. Đồng thời, những phố buôn bán kia giá thuê không có thấp như Phố Vân Lý chúng tôi đâu. ”
Lâm Phàm vừa muốn lên tiếng, đột nhiên điện thoại reo lên.
Nhìn dãy số điện thoại xa lạ đang gọi đến, Lâm Phàm ấn mở.
“ A lô, có phải Lâm đại sư không?”
“ Phải, là tôi đây.”
“ Ô, xin chào Lâm đại sư, tôi là Kim Sơn, người phụ trách khu phố buôn bán Thiên Hoành. Ở đây chúng tôi vừa xây dựng xong một khu phố buôn bán , đang cần gấp cần các chủ tiệm đến thuê, đồng thời tôi cũng là fan của anh, cho nên khi biết anh đang tìm khu phố buôn bán. nên tôi muốn hỏi Lâm đại sư một tiếng, không biết anh có hứng thú đến đây hay không?”
Lâm Phàm nghe nói như thế, nhất thời nở nụ cười, sau đó mở loa ngoài của điện thoại lên để cho tất cả mọi người đều nghe được.
“ Rất có hứng thú.” Lâm Phàm cười nói.
Này là chuyện tốt gì chứ, một việc khiến người ta nhức đầu, đột nhiên đã giải quyết xong rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận