Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1218: Vạch trần

Giờ phút này, tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt sang nhìn Lâm Phàm, bọn họ nghĩ không biết Lâm đại sư có ấn đèn hay không. Dù sao Triệu Lỵ đã nhìn trúng đối phương rồi, nếu vậy thì Lâm đại sư chắc chắn phải đoạt người từ trong tay cô ta mới được.
Trận tranh đấu này làm cho mọi người đều mong đợi.
Triệu Lỵ trêu chọc nói: “Lâm lão sư, sao nào? Đối với thí sinh này, cậu có gì muốn nói không?”
Lâm Phàm cười, sau đó hắn sửa sang lại cổ áo: “Lại nói về chuyện trước đó, tôi muốn nói với Triệu lão sư một câu, phụ nữ cảm tính quá cũng không có gì sai. Thế nhưng nhất định phải lý trí, cô có cảm tưởng gì đối với câu chuyện mà thí sinh này nói lúc nãy hay không?”
Khán giả sững sờ, không biết Lâm đại sư đang muốn nói lên điều gì.
Nhưng theo bọn họ nghĩ thì câu chuyện mà người thí sinh này kể ra làm cho người ta rất cảm động muốn khóc, không ngờ trên đời lại có người bi thảm như thế.
Triệu Lỵ cũng không biết Lâm Phàm có ý gì, nhưng vẫn trả lời: “Chuyện cậu ta kể làm cho người khác phải đau lòng, tôi muốn giúp đỡ cậu ta. Hơn nữa giọng hát của cậu ta không tồi, là chất giọng mà tôi muốn có.”
Nghe xong những lời này, Lâm Phàm ngay lập tức xua tay: “Vị thí sinh này, cậu có thể thu dọn đồ đạc về nhà rồi, con người cậu không được.”
Cả đám người nghe vậy thì tức khắc mờ mịt.
Đã xảy ra chuyện gì?
Mà các nhân viên công tác cũng trợn tròn mắt, chương trình này chỉ mới vừa bắt đầu thôi, sao lại xảy ra chuyện rồi?
Trên sân khấu, Hoàng Phi đột nhiên sững sờ, cậu ta dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Lâm lão sư. Cảm giác lo lắng trong lòng bỗng nhiên bị phóng đại lên, tựa như có gì đó đã bị người ta nhìn thấu.
“Lâm lão sư, cậu nói vậy là có ý gì? Tôi không biết cậu có mâu thuẫn gì với thí sinh này, nhưng cậu không thể chỉ vì suy nghĩ cá nhân của cậu mà để cho một người biết theo đuổi ước mơ rời khỏi sân khấu này được. Người khác đồng ý chứ Triệu Lỵ tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
Nói xong lời này, Triệu Lỵ lập tức đứng lên tỏ ra thái độ như tôi muốn liều mạng với anh vậy.
Cư dân mạng xem phát sóng trực tiếp lập tức sôi nổi bình luận.
“Triệu Lỵ nói câu này rất hay.”
“Đúng đó, dựa vào cái gì bắt người ta rời đi chứ?”
“Có phải trong đó có hiểu lầm gì không?”
“Thí sinh người ta hát cũng không tệ mà, chưa gì mà đã loại người ta rồi, làm vậy không đúng lắm đâu.”
“Mọi người gấp gáp cái gì, Lâm đại sư nói vậy thì chắc chắn có lý do của hắn, các người có thể nghe hết xong xuôi rồi mới bình luận có được không hả.”
Người phát ra câu bình luận này là fan cuồng của Lâm Phàm, anh ta đã nhiều lần bị Lâm Phàm vả mặt nặng nề. Từ đó về sau anh ta thề sẽ tuyệt đối không trào phúng Lâm đại sư nữa, chính là để tránh cho mình bị vả mặt nữa.
Bây giờ, không chỉ có Triệu Lỵ mà đã có người xem có ý kiến với Lâm Phàm, ngay cả Lưu Anh Đông cũng khó chịu đứng lên.
“Tôi cũng rất thích thí sinh này, chỉ cần có tôi ở đây thì tôi sẽ không để cho cậu ta rời khỏi sân khấu.”
Hoắc Kiến Tường không biết trong hồ lô của Lâm Phàm bán thuốc gì, nhưng vẫn ủng hộ nói: “Mọi người đừng nóng vội, chắc chắn Lâm đại sư có lý do của cậu ấy.” Sau đó ông ta nhìn Lâm Phàm nói: “Lâm lão sư, cậu nói lý do của cậu xem, nhất định là cậu đã phát hiện ra cái gì đó rồi phải không.”
Phó giám đốc đài truyền hình đang ở phía sau khán đài cũng đã trợn tròn mắt, ông ta hận không thể lập tức đi lên sân khấu nói với Lâm Phàm rằng chúng ta hiện tại đang phát sóng trực tiếp, không thể để xảy ra chuyện gì được đâu.
Nhưng bây giờ đang trực tiếp rồi nên chắc chắn không thể lên sân khấu được, ông ta chỉ có thể ở phía sau khán đài lo lắng mà thôi.
Mà những thí sinh còn đang chuẩn bị cũng rất nghi hoặc, rốt cuộc chuyện này là sao vậy, hình như quy tắc của chương trình này không có như thế này thì phải.
Dựa theo quy tắc, chỉ cần có một vị giám khảo ấn đèn thì đã được tính là thông qua, tiếp đó sẽ trở thành học trò của vị giám khảo đó.
Bây giờ Triệu lão sư và Lưu lão sư đều ấn đèn hết thì làm sao có thể loại thí sinh đó được?
Lâm Phàm nhìn Hoàng Phi rồi bình tĩnh nói: “Lúc cậu đang hát thì tôi có lấy điện thoại ra để tìm kiếm một lúc, cây ghita mà cậu cầm trong tay là ‘Weber’ đúng không?”
Hoàng Phi vừa định nói gì đó, thế nhưng Lâm Phàm không cho cậu ta cơ hội mà tiếp tục nói: “Tôi cũng khá may mắn, khi tôi vừa mới mở website lên thì đã nhìn thấy ngay cây ghita giống y chang của cậu. Cậu nói hoàn cảnh gia đình cậu không tốt, là gia đình đơn thân và mẹ còn đang mắc bệnh, vậy mà cây ghita trong tay cậu lại có giá bán ra là 16,800. Cái giá này không hề rẻ chút nào, đối với việc này, cậu có gì muốn nói hay không?”
Sau khi Lâm Phàm nói xong, tất cả mọi người đều ngã ngửa.
Hoắc Kiến Tường nhìn kỹ lại, sau khi ông ta nhìn thấy logo trên đó thì sững sờ: “Đúng là của Weber thật.”
Triệu Lỵ tự nói trong lòng, sẽ không có chuyện gì đó chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận