Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1103: Trịnh Trọng Sơn nổi giận

Trịnh Trọng Sơn đang vô cùng tức giận, nhưng khi đi ngang qua đây thì đột nhiên dừng lại rồi nhìn về phía lão Khâu.
Lão Khâu thấy hội trưởng đang nhìn mình, gật đầu mỉm cười: “Hội trưởng Trịnh.”
Nhưng điều khiến lão Khâu cảm thấy có chút không đúng là ánh mắt của hội trưởng khi nhìn ông ta lại có chút gì đó không bình thường.
“Hội trưởng, ngài có chuyện gì vậy?” Lão Khâu dè dặt hỏi. Ông ta kém hội trưởng tận mười mấy tuổi, hơn nữa cũng biết lai lịch của hội trưởng nên trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.
Trịnh Trọng Sơn hít sâu một hơi: “Tôi hỏi ông, giám khảo của cuộc thi Quốc họa cho trẻ em là ông đúng không? Khi chấm điểm cho tác phẩm đạt giải Nhất và giải Nhì các ông chấm theo tiêu chí gì? Có gian lận hay không? Tôi mong các ông hãy trả lời thành thật, tôi không muốn nghe thấy bất kỳ lời nói dối nào.”
Lúc lão Khâu cùng mọi người nghe thấy câu hỏi này thì sửng sốt. Họ không ngờ hội trưởng lại biết chuyện này, hơn nữa sắc mặt có vẻ rất không vui.
Lúc này, trong lòng bọn họ không khỏi có chút căng thẳng.
Đào Thế Cương cũng đang cố gắng kìm lại cơn tức giận: “Tiểu Khâu, rốt cuộc là có chuyện gì? Tôi biết anh tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này, bây giờ anh thành thật nói rõ mọi chuyện cho tôi biết ngay.”
Ông ta cùng với Tiểu Khâu cũng có chút quen biết nên chắc chắn phải cho anh ta biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, nếu dám che giấu mọi chuyện trước mặt lão Trịnh thì e là Tiểu Khâu sẽ phải cuốn gói rời khỏi Hiệp hội.
Lúc này, dường như Tiểu Khâu cũng đã biết chuyện này nghiêm trọng như thế nào, sau đó không dám che giấu gì mà nói hết mọi chuyện.
......
Trong phòng làm việc.
Chủ nhiệm Trần thoải mái ngồi ở đó hút thuốc, đột nhiên có điện thoại gọi tới.
“Lãnh đạo, có chuyện gì vậy?”
“Tiểu Trần, tôi nghe nói đã xảy ra chuyện.” Lãnh đạo hỏi.
Chủ nhiệm Trần mỉm cười: “Lãnh đạo, ông yên tâm, mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát. Tôi đã nói rõ mọi chuyện trên weibo, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Lãnh đạo: “Được, cậu làm việc tôi rất yên tâm, tôi sẽ ghi nhớ chuyện này trong lòng.”
Chủ nhiệm Trần cười: “Cảm ơn lãnh đạo.”
Ầm!
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị mở ra một cách thô bạo.
Sắc mặt chủ nhiệm Trần có chút không vui, người nào dám ngang ngược như vậy chứ, vào phòng mà lại không biết gõ cửa sao? Nhưng khi anh ta nhìn thấy người đến thì vẻ mặt đột nhiên thay đổi, lập tức đứng dậy: “Hội trưởng Trịnh, sao ngài lại tới đây?”
Anh ta biết thân phận của ông lão trước mặt này, mặc dù đã nghỉ hưu nhưng uy nghiêm của ông ta vẫn còn đó.
“Hừ!” Trịnh Trọng Sơn lạnh lùng nói: “Anh vừa nói chuyện điện thoại với ai?”
“Đây là...” Chủ nhiệm Trần do dự, định cất điện thoại vào túi, nhưng Trịnh Trọng Sơn hoàn toàn không cho anh ta cơ hội đó.
“Đưa điện thoại cho tôi.” Trịnh Trọng Sơn bước tới, nghiêm túc nói.
Chủ nhiệm Trần xấu hổ, nhưng đối diện với lão Trịnh thì anh ta chỉ có thể thành thật đưa điện thoại cho ông ta.
“Tôi là Trịnh Trọng Sơn, cậu là ai?” Trịnh Trọng Sơn biết cuộc điện thoại này là của người chỉ đạo đằng sau mọi chuyện. Vừa rồi ở ngoài ông ta đã nghe thấy hết, nhưng vẫn kìm lại sự tức giận trong lòng, ông ta muốn biết rốt cuộc ai là người dám giở trò trong Hiệp hội của mình.
Người ở đầu dây bên kia vừa nghe thấy lời giới thiệu thì lập tức cung kính chào hỏi: “Chào ngài Trịnh, là tôi Tiểu Vương đây, Vương Thành.”
Lúc này, Trịnh Trọng Sơn đã không kìm được cơn giận: “Tôi mặc kệ cậu là người nào, cậu cũng to gan quá nhỉ? Tôi nói cho cậu biết, nếu hôm nay tôi không xử lý được chuyện này thì cậu chờ từ chức đi.”
Cạch!
Sau đó lập tức cúp máy.
Chủ nhiệm Trần đứng ở một bên không dám động đậy. Anh ta đột nhiên cảm thấy chuyện đã trở nên phức tạp hơn rồi, nhìn thấy Trịnh Trọng Sơn tức giận ra mặt thì chỉ có thể nhẹ nhàng hỏi: “Ngài Trịnh, có chuyện gì thế ạ?””
“Cậu còn hỏi tôi có chuyện gì sao? Tôi lại muốn hỏi cậu có chuyện gì đây? Cuộc thi Quốc họa cho trẻ em lần này có phải cậu là người quyết định danh sách giải thưởng không? Nếu cậu không thật thà trả lời, tôi sẽ cho cậu cút khỏi đây ngay lập tức, sau đó sẽ tống cậu vào tù.” Giọng điệu của Trịnh Trọng Sơn rất nghiêm trọng, thậm chí không chừa cho anh ta chút mặt mũi nào.
Lâm đại sư muốn rời khỏi Hiệp hội. Chuyện này với người khác mà nói có thể không phải chuyện gì lớn, thế nhưng đối với bọn họ mà nói, đây quả thật là sấm sét giữa trời quang.
Chủ nhiệm Trần nghe thấy những lời của Trịnh Trọng Sơn thì ngây người, anh ta không ngờ rằng ngài Trịnh lại tới đây vì chuyện này nên nhất thời không biết nên nói gì.
Nhưng lúc này thì xem như anh ta cũng hiểu ra rồi, có vẻ lai lịch của người mà anh ta đã khiêu khích trên weibo kia e là không hề đơn giản.

Trên mạng.
“Ha ha, cười chết tôi rồi. Sau khi Hiệp hội Quốc họa người ta lên tiếng thì Lâm đại sư đã mất tích không thấy mặt mũi đâu nữa luôn.”
“Không biến mất thì còn có thể làm gì được, chẳng lẽ còn không biết xấu hổ sao?”
“Đúng thế, rời Hiệp hội thì rời thôi. Theo tôi biết thì có vô số người muốn được gia nhập Hiệp hội đấy, hắn rời đi rồi thì bao nhiêu người mong vào còn không được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận