Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 685: Mơ mộng hão huyền

Sau khi mọi người trao đổi một lúc, Nguyệt Thu Cư Sĩ cẩn thận từng li từng tí đem bức tranh ‘Bách điểu triều phượng’ kia đóng gói lại, giữ chặt bên mình giống như bảo bối. Lâm Phàm nhìn thấy tất cả nhưng cũng bất lực lắc đầu, trong lòng cũng có chút sảng khoái. Tranh của hắn vậy mà được người khác yêu thích như vậy, cảm giác này không cần nói cũng biết chắc chắn là rất vui rồi.
Bên ngoài viện nhi đồng trẻ em Nam Sơn.
Nguyệt Thu Cư Sĩ tâm trạng vô cùng vui vẻ: “Anh Đào, đặt vé hạng thương gia đi!”
Đào Thế Cương cười nói: “Không phải anh chỉ thích đi vé hạng thường thôi sao!”
“Chuyện này không giống nhau, mạng của tôi cũng không quan trọng bằng bức tranh này, chắc chắn phải để nó an toàn mới được. Đợi chút nữa tôi liên hệ người đến sân bay để đón chúng ta!” Nguyệt Thu Cư Sĩ nói.
Đào Thế Cương cười nói: “Không cần thiết phải vậy chứ, người khác cũng không biết mà!”
“Không được! Không biết cũng không được! Nhất định phải an toàn mới được, nếu như làm mất rồi cả đời này của tôi đều sẽ bất an!” Nguyệt Thu Cư Sĩ nói.
Lần này đến Thượng Hải thực sự là quá đáng giá, đáng giá đến mức khiến bọn họ không biết nói như thế nào. Không ngờ rằng vậy mà có thể thấy được tác phẩm cỡ này giáng thế, mặc dù Lâm đại sư không có danh tiếng nhưng bọn họ là loại người chỉ nhìn vào danh tiếng thôi sao?
Chỉ có những người dung tục có chút tiền hoặc nhà giàu mới nổi mới để ý đến những hoạ sĩ có danh tiếng, người sành sỏi hiểu được tác phẩm nghệ thuật như bọn họ sẽ không để ý có danh tiếng hay là không có danh tiếng. Thứ họ để ý chính là giá trị chân thật của tác phẩm nghệ thuật đó, cho dù là trăm năm hay là ngàn năm sau thì giá trị cũng sẽ không thay đổi.
Giống như trong hiệp hội của bọn họ, có một người ông ấy rất xem thường. Chủ yếu là do người này hay sử dụng mánh khóe để tuyên truyền bản thân. Khiến giá trị bức tranh của gã được đẩy lên cao, ở trong mắt người ngoài trông thì rất lợi hại nhưng trong mắt bọn họ thì không đáng một đồng, có cho cũng không cần.
...
Viện phúc lợi trẻ em Vân Sơn.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, có chút đau lòng, mười điểm bách khoa toàn thư cuối cùng cũng không còn. Nhưng hắn biết rõ việc giả bộ làm màu thì cần phải trả giá đắt, mà mười điểm bách khoa này chính là cái giá phải trả. Bây giờ trên người không còn chút điểm bách khoa nào nữa, có thể nói là vô cùng bi ai, chỉ có thể từ từ kiếm lại mà thôi.
Trước khi kiến thức tạm thời này vẫn chưa biến mất, Lâm Phàm bỗng hô to một tiếng: “Bày ra bút mực!”
Triệu Minh Thanh ngơ người, bị tiếng hô này dọa cho một trận. Sau đó thấy lão sư nhanh chân bước đến bàn vẽ, đặt lên tờ giấy rồi cầm bút tiêu sái, múa một hồi rồng bay phượng múa.
Tuyệt thế vô song.
Hạnh lâm thánh thủ. (ý tứ ca ngợi người có y thuật cao minh)
...
“Kỹ năng thư pháp tạm thời hết hiệu lực!”
Sau khi nghe được câu này, Lâm Phàm dừng động tác trong tay nói: “Viết bao nhiêu trang rồi?”
Triệu Minh Thanh đếm: “Lão sư! Mười trang rồi!”
Lâm Phàm rất hài lòng gật đầu, cảm thấy không tệ, mười trang xem như đã không tệ rồi. Thư pháp thế này, trong thiên hạ tự nhận mình là thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất. Triệu Minh Thanh nhìn những chữ viết này cũng thán phục không thôi, nhưng vì ông ấy không phải là nhân sĩ chuyên nghiệp nên cũng không có ngạc nhiên cho lắm, cũng không thể bình phẩm mà chỉ âm thầm cảm thán chữ này rất có khí thế mà thôi.
“Cái này tặng cho ông, tuổi cao trí càng cao. Không tệ! Đem về nhớ đóng khung treo ở thư phòng nha!” Lâm Phàm nói.
Triệu Minh Thanh nhìn bốn chữ này rồi nhìn Lâm Phàm: “Lão sư! Cái này...”
“Sao? Chẳng lẽ có vấn đề gì à?” Lâm Phàm hỏi.
Đối mặt với lão sư cho dù là có vấn đề thì cũng biến thành không có vấn đề, rồi ông ấy lắc đầu đáp: “Không có gì, chỉ là bốn chữ này của lão sư rất phong cách, không tầm thường chút nào!”
Lâm Phàm mỉm cười, cứ nói đùa. Chủ yếu là vì bản thân hắn không có danh tiếng, bằng không thì mấy chữ này đáng giá ngàn vàng ấy chứ. Nếu bây giờ mà đại gia thư pháp gặp bốn chữ này, ai dám cùng hắn đối đầu.
Vốn lúc tặng tranh cho Nguyệt Thu Cư Sĩ hắn không có nghĩ nhiều như vậy, nhưng khi vẽ xong mới phát hiện một bức quốc họa nếu không viết mấy chữ này thì bức tranh căn bản là không đầy đủ.
Nhưng bản thân lại không biết thư pháp thì có thể làm gì được? Chỉ có thể dùng điểm để đổi thôi, nhưng cũng may bách khoa toàn thư cũng khá đáng tin. Kỹ năng tạm thời chỉ cần mười điểm, đổi thì đổi thôi, ai biểu mình thích làm màu, trước đó không chịu suy nghĩ kỹ càng làm chi.
Bức tranh kia đương nhiên là kiệt tác nhưng trong tay mình thì nó sẽ vô dụng, có điều giao cho Nguyệt Thu Cư Sĩ không chỉ khiến đối phương sùng bái mình mà trong nháy mắt còn có thể giúp mình truyền bá ra ngoài.
Lâm Phàm không ngừng ảo tưởng.
Ngân hàng đến đòi nợ một tỷ mà bản thân không có tiền thì phải làm sao, thế là ngân hàng yêu cầu chỉ cần mình vẽ mười bức tranh là được. Nghĩ đến đây, Lâm Phàm không khỏi nợ nụ cười.
Triệu Minh Thanh đứng bên cạnh nhìn lão sư, chỉ thấy không hiểu sao lão sư lại nhe răng cười như vậy, trong lòng có chút sợ hãi, ông nói: “Lão sư! Lão sư!”
Lâm Phàm phản ứng lại: “Sao vậy?
Triệu Minh Thanh lắc đầu: “Không có gì!”
“Ồ! Đúng rồi! Nên giải thích cho ông một chút về nội dung bên trong quyển ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’ mấy chỗ không hiểu, ông nghe cho kỹ rồi khi trở về ngồi xuống xem xét nha.” Lâm Phàm nói.
Triệu Minh Thanh gật đầu nói: “Vâng! Lão sư! Triệu Minh Thanh sẽ cố gắng ghi nhớ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận