Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1181: Có muốn lên lầu ngồi một chút không?

Nếu như là ca sĩ nhỏ khác thì cho dù cho mấy người mười lá gan cũng không dám giơ tay tát Anh Kim như vậy.
Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm, xem ra chiêu này của mình có hiệu quả rất rõ rệt, ít nhất đã khiến Ngô Hoán Nguyệt dũng cảm lên không ít.
Nếu muốn phát triển ở trong cái vòng tròn này, tất nhiên là phải mạnh mẽ mới được.
Nếu không sau này, khi gặp phải đủ loại tiền bối, bởi vì không hiểu lễ phép lại bị dạy dỗ thì hắn bận chết mất.
Sống trên đời, không cần nói nhiều, không phục là đánh.
Đánh ra chuyện cũng chẳng sao, không phải còn có hắn sao.
Sau một cái tát này, Ngô Hoán Nguyệt cũng hơi bất ngờ, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm: "Anh Lâm, anh.... ”
Lâm Phàm đã hết tức giận từ lâu, hắn xoa đầu Ngô Hoán Nguyệt: "Ừm, không sai, rất dũng cảm." Sau đó ánh mắt hắn nhìn về phía Anh Kim: "Đừng tưởng rằng mình vào nghề sớm thì có thể hoành hành bá đạo, hôm nay tôi sẽ khiến bà phải nhớ lâu một chút.”
Anh Kim ngã ngồi trên mặt đất, tóc tai bù xù, giống như một người phụ nữ lưu manh. Bà ta còn muốn xông tới liều mạng với Lâm Phàm nhưng đám phó trưởng đài truyền hình nhanh tay lẹ mắt, lập tức tiến lên ngăn cản Anh Kim lại.
"Dừng tay, tất cả dừng tay." Phó trưởng đài truyền hình suy nghĩ thật lâu vẫn cho rằng ngăn cản lại mới tốt. Nếu như còn để cho sự tình phát triển thì thật sự sẽ không cứu vãn được nữa.
Đồng thời ông ta cũng biết, chuyện này coi như là đã gây náo loạn rồi.
Chỉ cần chờ đợi cho đến ngày mai là có tiêu đề trên hot search.
Chờ Anh Kim tỉnh táo lại, nghĩ đến chuyện này thì e rằng hối hận cũng không kịp.
"Buông tôi ra." Anh Kim đấu tranh nhưng lại bị mấy người bên cạnh kéo lại.
Bà ta giãy giụa nhưng không được, cuối cùng chỉ có thể bị kéo vào xe rời khỏi nơi này.
Lâm Phàm: "Hoán Nguyệt! Đi thôi, bữa cơm này ăn không ngon nữa rồi, chúng ta đi xem phim đi.”
Đã xảy ra chuyện như vậy mà Lâm Phàm vẫn còn tâm trạng dẫn Ngô Hoán Nguyệt đi xem phim. Cái này không thể không nói, lòng hắn cũng quá thoải mái rồi.
Tuy rằng Ngô Hoán Nguyệt bị ảnh hưởng, cho rằng đây là giây phút điên cuồng nhất của mình nhưng cô ấy không muốn lần đầu tiên hẹn hò với anh Lâm lại cứ kết thúc qua loa như vậy, sau đó cô ấy gật đầu: “Vâng.”
Bình thản rời đi.
Giống như không có chuyện gì.
Nhưng đối với những người xem xung quanh thì đây thật sự là một biến cố lớn.
Trên vòng bạn bè đang lan truyền.
"Anh Kim bị đánh trên đường, video trực tiếp đây, mọi người mau xem đi."
Giờ phút này, vòng tròn bạn bè trên WeChat triệt để bùng nổ. Mọi người nhìn thấy video này ban đầu còn không tin, cho rằng chỉ là phim ảnh. Nhưng sau khi xem lại mới phát hiện ra đây là sự thật.
Buổi tối.
12 giờ.
Hai người Lâm Phàm xem đến hết bộ phim, là một bộ phim tình cảm. Đối với Lâm Phàm chỉ thích xem phim khoa học viễn tưởng và trinh thám mà nói thì bộ phim tình cảm này không có gì thú vị, suýt chút nữa thì hắn ngủ quên.
Chẳng qua là vì Ngô Hoán Nguyệt nên hắn vẫn cố biểu hiện rằng mình rất hứng thú.
Ở dưới lầu.
Lâm Phàm cười nói: "Trở về nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ nhiều, có chuyện gì thì đã có tôi gánh vác.”
Ngô Hoán Nguyệt nắm chặt áo, trái tim đập rất nhanh, giống như nghẹn mất một lúc lâu, khuôn mặt ửng đỏ, lấy hết dũng khí nói: "Anh Lâm, hay là anh đi lên ngồi một chút.”
Lâm Phàm cười nói: "Thời gian cũng không còn sớm, tôi phải trở về. Cô cũng đừng vì chuyện này mà muốn lấy thân báo đáp gì, cứ như bình thường thôi.”
Ngô Hoán Nguyệt vừa nghe lời này thì nhất thời xấu hổ đỏ mặt, sau đó mạnh mẽ giải thích: "Nào có, anh Lâm nghĩ nhiều rồi, em chỉ muốn mời anh ngồi uống trà một chút mà thôi, cũng không phải muốn làm gì.”
"A, không làm gì à. Vậy thì tôi không đi lên, tốt hơn vẫn nên trở về ngủ." Lâm Phàm cười nói, sau đó nhìn thấy Ngô Hoán Nguyệt nghẹn đỏ cả mặt. Hắn không trêu chọc nữa: "Nghỉ ngơi thật tốt đi, bồi bổ tinh thần chờ sau này trở thành ca sĩ lớn, tôi sẽ trở thành người đàn ông đầu tiên trong đêm tiệc của Thiên hậu.”
Hắn cũng không phải kẻ ngốc, nếu thật sự đi lên, đêm nay có lẽ sẽ phát sinh một ít chuyện không phù hợp với thiếu nhi.
Nhưng thành thật mà nói, bản thân hắn chưa thật sự chuẩn bị tốt cho điều này.
Có lẽ là nghĩ đến Ngô U Lan.
Nếu như thật sự xảy ra chuyện thì không phải hắn có thể trở thành cặn bã, chân đạp hai chiếc thuyền hay sao?
Muốn nói không có cảm giác gì với các cô gái thì là nói dối, chỉ là....
Quên đi, quên đi, hắn không muốn nghĩ nhiều như vậy, sau này nói sau.
Ngô Hoán Nguyệt phát hiện biểu cảm của anh Lâm hơi biến hóa, trong lòng cũng đoán ra chuyện anh Lâm đang nghĩ. Nhưng cô ấy vẫn có điểm chưa rõ.
Bởi vì việc này cô ấy cũng không cách nào tiếp nhận, ít nhất là chưa đến trình độ đó.
Nhưng trong lòng cô âm thầm thề, nhất định phải khiến anh Lâm toàn tâm toàn ý thích mình, chứ không phải như bây giờ.
Chụt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận