Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 808: Đây chính là đại sư

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Phàm nghi hoặc hỏi. Hiện tại còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Bọn họ chỉ một mực khám bệnh, không đi đâu cả, chẳng lẽ trời còn có thể sụp xuống sao.
"Anh xem đi." Khâu Kiệt đưa điện thoại di động qua.
Nhưng khi Lâm Phàm nhìn thấy tin tức, sắc mặt cũng sửng sốt, có chút kinh ngạc: "Không thể nào."
Vẻ mặt Khâu Kiệt còn có chút không dám tin, cậu ta không nghĩ tới sự tình lại biến thành như vậy: "Là thật đấy.”
Lâm Phàm nhìn kỹ, đây thật đúng là xảy ra việc lớn. Vũ Đào xong đời, hơn nữa còn không chỉ là một mình Vũ Đào xong đời, phía sau liên lụy đến không ít người. Hơn nữa những người này còn không phải người bình thường.
Vũ Đào tham gia bầu cử, tiến hành hối lộ. Mà trong số những người tham gia tranh cử cùng Vũ Đào, có mấy chục người nhận tiền kéo phiếu, liên quan đến số tiền đạt tới 100 vạn tệ. Đồng thời trong số các đại biểu Giang Ninh, có hơn ba trăm người nhận tiền. Hơn nữa số liệu này còn đang không ngừng tăng lên, nhất là những người có liên quan, hắn cũng có chút sợ hãi.
Ác như vậy sao?
Nhưng mà hình như chuyện này cũng chẳng có bao nhiêu quan hệ với hắn thì phải.
"Tiểu Kiệt, cậu nói chắc là chuyện này không liên quan gì đến tôi đấy chứ?" Lâm Phàm hỏi.
Khâu Kiệt ngơ người nhìn Lâm Phàm, việc này sao có thể không có quan hệ với anh chứ? Tuy nhiên nhìn ánh mắt của Lâm lão sư, cậu ta đành gật đầu nói: "Vâng, không có một chút quan hệ nào với Lâm lão sư hết.”
Lâm Phàm nở nụ cười: "Tôi đã nói rồi, làm sao có thể có quan hệ với tôi chứ. Không xem những thứ này nữa, tiếp tục khám bệnh.”
Trong lòng Khâu Kiệt bất đắc dĩ, cũng có chút hoảng sợ. Tuy rằng chuyện này chính xác là không có bao nhiêu quan hệ với Lâm lão sư nhưng trong đó vẫn có một chút quan hệ nhỏ. Hơn nữa còn là ngòi nổ rất quan trọng nhưng mà Lâm lão sư không muốn nhắc tới, vậy thì không đề cập tới nữa.
Chẳng qua nghĩ đến Vũ Đào kia, cậu ta lại cảm thấy có chút đáng thương.
Nhất định phải uy hiếp Lâm lão sư của chúng tôi làm gì cơ chứ? Nhìn xem, thế này coi như đi bán muối luôn rồi. Hơn nữa còn liên lụy nhiều người như vậy, nếu ngay từ đầu thái độ tốt hơn một chút thì đáng nhẽ sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
Cái này gọi là gì nhỉ?
Trời gây nghiệt vẫn có thể làm, tự gây nghiệt không thể sống.
Chuyện này có ảnh hưởng vô cùng ác liệt, trên mạng dấy lên sóng to gió lớn. Tất cả mọi người đều không nghĩ tới sự tình lại biến thành như vậy. Khi đọc thông báo của chính phủ, bọn họ cũng đều sợ đến choáng váng.
Cũng bởi vì một chuyện nhỏ mà dẫn đến một chuyện lớn, khiến Giang Ninh hoàn toàn nổi tiếng trên mạng.
Mà giờ khắc này, những người có địa vị ở Giang Ninh đều đang cảm thấy bất an, sợ bản thân mình bị moi ra vấn đề gì đó.
Huống hồ chuyện này chưa kết thúc, vẫn còn đang điều tra những người liên quan.
5 giờ.
Thu dọn sạp hàng trở về.
Khách sạn.
Triệu Minh Thanh hỏi: "Lão sư, tối nay ngài có việc gì không?”
Lâm Phàm gật đầu: "Ừm, có họp lớp, hơn nữa còn có sinh nhật của một vị giáo viên đại học, tôi nhất định phải tham gia. À, đúng rồi, tôi còn chưa chuẩn bị quà, phải đi chuẩn bị một chút mới được. Mọi người nghỉ ngơi sớm một chút, tôi đi ra ngoài trước, ngày mai sẽ đi thành phố khác.”
Hôm nay chính là điểm dừng chân cuối cùng ở Giang Ninh. Sau khi tham gia họp lớp, bọn họ cũng sẽ rời đi.
Tuy nhiên nhớ lại những người bạn học đại học kia, đã một đoạn thời gian không gặp nên cũng có hơi nhớ bọn họ.
Bình thường đều để các cậu chê cười tôi, lần này khẳng định sẽ làm cho các cậu bị sốc.
Triệu Minh Thanh nhìn lão sư đóng cửa, sau đó vừa định nói cái gì thì thấy lão sư đã rời đi rồi, ông ta rất muốn nói với lão sư một câu: "Chú ý an toàn."
Nhưng không có cơ hội này.
Lúc này, Lâm Phàm đã đi tới cửa hàng bán dụng cụ vẽ tranh, mượn luôn địa điểm của ông chủ người ta vẽ một bộ tác phẩm. Sinh nhật cô Hạ, nếu không chuẩn bị quà tặng, vậy thật sự là không đúng.
Mua những món quà có giá trị thì quá thô tục, nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn là vẽ một bức tranh tốt hơn, không chỉ tiết kiệm tiền mà còn tiết kiệm năng lượng.
Ông chủ tiệm nào biết người trẻ tuổi trước mắt này là loại tồn tại mà các đại sư hiệp hội Quốc Họa đều phải sùng bái. Ngay từ đầu ông ta còn cười, khi nhìn đến cuối cùng vẻ mặt trở nên mơ màng, giống như vừa gặp phải quỷ vậy.
"Phú quý bình an đồ" hoàn toàn hiện ra dưới kỹ thuật vẽ cao siêu của Lâm Phàm.
Mà trong đó hình vẽ chính là phong cách tranh hoa điểu, hoa mẫu đơn ngụ ý gặp may mắn.
Về phần thọ đào gì đó, vậy vẫn là quên đi. Cô Hạ còn trẻ, cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, hơn nữa còn là nữ, anh tặng thọ đào là muốn người ta cười chết đúng không. Hơn nữa qua sinh nhật, treo trên tường cũng không quá phù hợp, khẳng định sẽ kém hơn so với những thứ khác một bậc.
Khi Lâm Phàm rời khỏi cửa hàng tranh, ông chủ đứng ở cửa mang theo vẻ mặt kinh ngạc nói: "Đây chính là đại sư…”
Tuy rằng ông ta là ông chủ cửa hàng tranh nhưng vẫn rất có nghiên cứu về Quốc họa, vẽ có tốt hay không liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Sau đó ông ta nhìn về phía bàn vẽ không một bóng người kia cảm thấy có chút hối hận, sớm biết thế này ông ta đã yêu cầu một bức, đáng tiếc hiện tại đã muộn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận