Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 597: Cho ông 20 năm

Lúc này, hắn nhìn thấy những y tá ở quầy phục vụ kia nhìn mình, rồi nhẹ nhàng lắc đầu giống như muốn nói ‘đừng nói ra’.
Lâm Phàm cười nói: “Không phải.”
Ông lão nhận lại tờ kết quả của mình rồi cười nói: “Cậu cũng giống như những cô gái kia đều thích lừa gạt tôi. Cậu nhìn chỗ này đi không phải viết chữ ‘C’ sao, đây là ung thư đó, tôi hết biết rồi. Vậy mà tất cả các người còn tưởng tôi không biết nữa, thật ra là tôi lừa các người đó, ha ha, các người quá ngốc rồi.”
Các y tá ở quầy phục vụ nghe ông lão nói như thế cũng ráng kìm nước mắt lại. Nhưng mà ông lão này cũng vô cùng lạc quan, thường xuyên đến trò chuyện với các cô, làm người ta yêu mến vô cùng, chính vì vậy mà bọn họ đã dần thân với ông lão này hơn.
Lâm Phàm không nói gì nhưng nhìn ông lão cười: “Thật ra bệnh này của ông cũng không phải là trị không được.”
Ông lão khoát tay: “Đừng an ủi tôi nữa. Tôi còn lạc quan hơn nhiều so với những người trẻ tuổi các cậu đó. Đời này tôi sống đủ rồi, việc gì cũng đã trải qua hết, chết thì chết thôi. Tôi chỉ lo lắng sau khi tôi đi rồi chỉ còn một mình bạn già của tôi lẻ loi trên đời thì làm sao bây giờ? Tôi thật sự không nỡ, cậu nói thử xem đến lúc đó bà ấy mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt thì một mình tôi ở dưới cũng không yên lòng.”
Lâm Phàm nhìn ông lão, sau đó vỗ lên bàn tay khô gầy của ông ta: “Ông có thể ngồi đây tâm sự với cháu âu cũng là duyên phận. Nếu như cháu nói, cháu có thể chữa khỏi bệnh cho ông, cho ông thêm hai mươi năm tuổi thọ, thì ông có tin hay không?”
Ông lão nhìn chầm chầm Lâm Phàm, lập tức cười lớn nói: “Chàng trai trẻ, cậu nói mê sảng gì vậy. Nói chuyện còn xa vời hơn những cô gái kia nữa.”
Lâm Phàm lắc đầu sau đó đứng dậy: “Chắc trong lòng ông cũng nắm rõ tình trạng thân thể của mình. Nếu ông liều một lần cho bản thân mình một cơ hội thì năm giờ chiều, đi đến cửa thang máy bên kia chờ cháu.”
“Ông già! Lại chạy đi đâu rồi?” Lúc này, phòng bệnh đằng xa có một bà lão vừa đi ra đang gân cổ hét lên.
Ông lão chuyển từ kinh ngạc đến sợ ngây người không biết nói cái gì chỉ biết nhìn Lâm Phàm mà thôi.
Lâm Phàm vỗ bả vai của ông lão: “Ông nhớ kỹ đừng nói chuyện này cho bất cứ người nào nghe hết. Cháu cũng không nhận tiền nếu như tin cháu thì năm giờ chiều mình gặp nhau, cháu sẽ ở đó chờ ông mười phút, nếu như ông không tới thì coi như xong.”
Lâm Phàm nói xong thì lập tức rời đi
Mặc dù bây giờ hắn nhận được kiến thức của bách khoa toàn thư. Nhưng mà hắn cũng chỉ là một tên trẻ tuổi, hơn nữa còn không có chứng chỉ hành nghề y. Trong lĩnh vực y học càng lớn tuổi thì càng khiến cho người ta tin tưởng, còn mình chỉ có dáng vẻ một thanh niên chưa trải sự đời thì có ai dám tin tưởng mình chứ. Nếu thật sự có người tin thì người đó cũng quá ngốc rồi.
Thật sự hắn cũng không dám cam đoan ông lão này có thể tin tưởng mình hay không.
Nếu như ông ta tin thì hắn sẽ ở lại Tô Châu hai ngày còn như không tin thì hắn sẽ đến bệnh viện khác để thăm dò thử một chút.
Hành nghề y thật sự không dễ dàng, quá khó khăn.
Bạn già: “Chàng trai vừa rồi là ai vậy?”
Ông lão nhìn người bạn già rồi cười nói: “Tôi cũng không biết nữa nhưng đó là một chàng trai khá dễ mến, trò chuyện rất vui vẻ nên tôi mãi nói chuyện với cậu ta.”
Bạn già: “Sức khỏe không tốt, cũng đừng đi lung tung. Về nhà nghỉ ngơi đi, đừng làm tôi lo lắng nữa tôi đi không nổi rồi.”
Ông lão: “Được rồi! Được rồi! Không để bà lo lắng nữa.” Sau đó, ông lão lại nhìn về hướng Lâm Phàm rời đi, trong lòng dường như cũng đang tự hỏi.
Trong phòng bệnh.
Bà lão: "Ông già! Ông đang suy nghĩ cái gì đấy? Có tâm sự sao?”
Ông lão: "Không phải! Tôi thấy người thanh niên vừa rồi rất kỳ quái nên mới suy nghĩ thêm một chút.”
Bà lão gọt quả táo, mặc dù mắt không nhìn rõ nhưng động tác cũng không chậm. Khuôn mặt đầy nếp nhăn có hơi thất vọng nói: “ Ông à! Đời này ông có hận tôi không? Là do tôi không tốt, không sinh cho ông được một đứa con. Nếu có con, có lẽ bây giờ cháu trai cháu gái cũng đã mười bảy, mười tám tuổi rồi.”
Ông già cười ha hả nói :“Bà đang nghĩ gì vậy? Người tôi quan tâm chính là bà, cũng không phải việc bà có thể sinh con cho tôi hay không. Đời này tôi có thể ở cùng bà, chính là đáng giá! Bà sao lại khóc rồi? Bà xem! Bà khóc có phải rất xấu không? Mọi người nhìn thì nhất định sẽ cười chúng ta cho mà xem!”
Bà lão cầm lấy tay ông lão, đan tay vào nhau. Mấy chục năm thăng trầm đã qua nhưng tình cảm của hai người vẫn rất tốt. Bởi vì khi còn trẻ, cơ thể của bà lão có vấn đề nên không thể sinh con. Vào thời đại đó, nếu không thể sinh con thì nhất định sẽ ly dị, thế nhưng ông lão này lại không ruồng bỏ bà. Không có con thì không có, chỉ cần hai người ở bên nhau hạnh phúc là được.
Thậm chí ngay cả nhận con nuôi cũng không làm. Theo lời ông lão, nhận con nuôi của nhà khác sẽ làm bà lão tiếc nuối. Vậy thà rằng không nhận để sau khi cả hai về già, đến khi từ biệt cõi đời này thì không phải lo lắng gì.
....
Bạn cần đăng nhập để bình luận