Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1037: Thế lực thật sự ở Thanh Châu

“Hừ, những tên này ở thời kỳ đỉnh cao của tôi thì tâng bốc nhờ mở đường phát tài cho bọn hắn, bây giờ biết cơ thể tôi không khỏe thì bắt đầu muốn từ từ xa lánh, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Còn cái tên nhóc kia không thể cứ như vậy mặc kệ hắn được, mời hắn không đến vậy thì trói hắn đem đến. Tôi muốn xem hắn có bản lĩnh gì mà dám từ chối, gọi điện thoại cho hắn, nói cho hắn biết tôi chỉ cho hắn một cơ hội cuối cùng.”
Ông ta lăn lộn ở Thanh Châu không phải là vô ích, nơi này mạng lưới quan hệ rối rắm phức tạp. Ngoài mặt thì ông ta là đệ nhất Thanh Châu, nhưng trong bóng tối thì những gia tộc ở Thanh Châu kia mới là người nắm giữ sức mạnh lớn nhất, bọn họ là con cháu đời thứ hai, đời thứ ba của những gia tộc lớn này. Một số việc cần làm trong bóng tối không sạch sẽ thì bọn họ cần Mã Thanh Châu tới xử lý.
Bây giờ biết cơ thể ông ta không tốt, thì muốn tránh đi, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
Phố Vân Lý!
Lâm Phàm lướt Weibo, không ngờ rằng mới đăng lên Weibo vậy mà lại thu hút được nhiều người quan tâm đến như vậy. Hơn nữa còn có không ít người bình luận, nói ra toàn bộ những chuyện bản thân đã trải qua.
Nếu như sửa sang lại một chút, Mã Thanh Châu này chính là một kẻ tội ác chồng chất, chết cũng không có gì sai.
Chính lúc này, Mã Thanh Châu gọi điện thoại tới.
Lâm Phàm vốn không muốn nghe, có điều xem ra đối phương rõ ràng là biết việc này, nên hắn muốn xem tên này muốn nói thế nào.
“Lại gọi điện thoại đến làm gì?” Lâm Phàm cười nói.
Mã Thanh Châu đầu bên kia điện thoại, giọng điệu đột nhiên nghiêm túc: “Lâm thần y, cậu làm như vậy có phải là không để Mã Thanh Châu tôi trong mắt đúng không?”
Lâm Phàm: “Đúng, tôi chính là không để ông trong mắt đó, ông biết rồi còn hỏi.”
“Cậu…” Mã Thanh Châu tức giận, ông ta không ngờ rằng tên này không chừa cho mình một lối thoát, rốt cuộc là ai cho hắn dũng khí này, để hắn dám nói chuyện như vậy với mình.
Mã Thanh Châu hít sâu một hơi, liên tục cười nhạt: “Lâm thần y, cậu như vậy thì xem ra chỗ dựa sau lưng rất lớn nhỉ, không biết là người nào?”
Lâm Phàm cười: “Ha ha! Nói cho ông có thể sẽ dọa chết ông đó, nghe kỹ này, tôi chính là người nối nghiệp của đảng. Phía sau tôi có hàng vạn người dân, loại người đáng ghét như ông hay là sớm đi tự thú, đem hồ sơ tội phạm của mình nói ra, nếu không thì không có sự khoan hồng đâu.”
“Mày chơi tao đấy à?” Mã Thanh Châu hét lên. Sắc mặt ông ta bị Lâm Phàm làm cho tức đỏ bừng, thở dốc.
“Ừm, tôi chơi ông đấy, vốn tôi còn muốn từ từ chơi với ông, không ngờ rằng ông lại bắt nạt người anh em của tôi. Chuyện này không thể như vậy, tôi chuẩn bị đến Thanh Châu một chuyến, ông chuẩn bị hoan nghênh tôi đi?” Lâm Phàm cười nói.
Mã Thanh Châu: “Được, được, hoan nghênh, Mã Thanh Châu tôi sẽ tận tình để anh nhớ mãi Thanh Châu, nhớ mãi Mã Thanh Châu tôi.”
“Ồ!”
Tút tút!
Cúp máy.
Mã Thanh Châu ném điện thoại xuống đất, hai mắt đỏ bừng gào thét: “Tôi muốn bắt hắn quỳ trước mặt tôi.”
Lưu Nhậm hoảng sợ đứng một bên, anh ta biết Mã thiếu hoàn toàn tức giận.
Thanh Châu muốn lật trời rồi.
Trong cửa hàng, tất cả mọi người há mồm trợn mắt nhìn Lâm Phàm.
Ngô Thiên Hà kinh hãi, sắc mặt lo lắng nói: “Cậu thực sự muốn đến Thanh Châu ư.”
“Ừm.” Lâm Phàm gật đầu nói: “Mới đầu tôi không có suy nghĩ này, nhưng bây giờ tôi đã có suy nghĩ này, Thanh Châu tôi nhất định phải đi.”
“Tại sao?” Ngô Thiên Hà không hiểu nổi, đang yên đang lành sao đột nhiên lại nghĩ ra đi Thanh Châu.
Lâm Phàm cười nói: “Không tại sao cả, chỉ vì muốn cho Vương Minh Dương một lời giải thích, thuận tiện xử lý tên đáng ghét kia.”
“Chuyện này có liên quan gì tới Vương Minh Dương?” Ngô Thiên Hà không hiểu gì, cả bọn Điền Thần Côn cũng không hiểu, chuyện này hoàn toàn không hiểu nổi. Đang yên đang lành sao lại đi Thanh Châu hơn nữa tình huống hiện tại mà đi Thanh Châu không phải là tự tìm đường chết sao.
Mặc dù sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng ở bên đó chịu khổ chắc chắn là có.
Dê vào miệng cọp, muốn chạy cũng không chạy được.
Vẻ mặt Lâm Phàm vui vẻ, vô cùng tự tin cho dù không có kiến thức phân loại lớn võ hiệp thì hắn cũng dám một mình xông đến Thanh Châu. Chứ đừng nói đến hiện tại có kiến thức võ hiệp, đến Thanh Châu thì sợ cái gì?
Thế giới này còn có thể có chỗ mình không đi đến được sao?
Ngô U Lan biết hắn đi Thanh Châu nhất định sẽ rất nguy hiểm, nói: “Anh Lâm hay là anh đừng đi, đừng để chúng tôi lo lắng có được không?”
“Yên tâm đi, không sao. Không ai có thể làm hại được tôi chứ.” Lâm Phàm tự tin nói.
Điền Thần Côn: “Nhóc con, cậu đừng quá tự tin, Bát Quái Chưởng mặc dù rất lợi hại nhưng không phải là vô địch. Cũng không nhất định có thể bảo đảm thân thể cậu an toàn, hay là để tôi đi cùng cậu, ít nhất có thể giúp đỡ.”
Lâm Phàm lắc đầu: “Đừng, với thân thủ này của ông mà đi theo, chỉ sợ là vướng víu tay chân. Nếu có chuyện gì tôi còn phải chăm sóc ngược lại ông, phiền phức lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận