Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 706: Kết quả cuối cùng

Lúc này, Triệu Minh Thanh đứng lên không nói một câu nào, dường như đang chờ đợi.
“Vậy là xong rồi sao?”
Chuyên gia Thường không khỏi nở nụ cười, chuyện này thực sự khiến người ta phải cười.
Ngay cả chủ nhiệm Chương cũng bắt đầu hoài nghi.
Mà người dân xung quanh thì không khỏi mắng chửi: “Ha ha, mất mặt chưa, đúng là lừa gạt người mà.”
“Tôi đã nói rồi, lão già này không phải là người tốt. Bây giờ lại làm trò khỉ cho chúng ta xem rồi thấy chưa?”
“Xem ra lão già này lấy cô bé này ra làm đối tượng thử thuốc nữa rồi!”
Trong kênh livestream lúc này cũng đã sôi trào.
“Cười chết tôi rồi, chuyện này thực sự quá mất mặt rồi đúng không?”
“Hiệu quả trị liệu đâu? Bị chó ăn mất rồi có đúng không? Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà có thể chữa khỏi, bộ tưởng chúng ta là đồ ngốc hay sao?”
“Con mẹ nhà nó! Hai con chó chết tiệt!”
Triệu Lực Hành xem livestream bất lực thở dài, tuổi già của cha khó mà giữ được rồi, đời này coi như là xong rồi.
Nhóm người Trung Y thế hệ trước xem xong cũng đều lắc đầu thở dài, không biết Triệu Minh Thanh rốt cuộc là làm sao, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại làm vậy.
Trong bệnh viện, tình huống lúc này dường như sắp bạo phát, các phóng viên cũng không nhịn nổi nữa.
Nhưng lúc này.
Một giọng nói truyền đến.
“Con đói….” Vương Ly Ly yếu ớt mở lời nói.
Lâm Phàm bưng lên một chén cháo do Triệu Minh Thanh đã chuẩn bị sẵn, rồi đặt bên cạnh Vương Ly Ly.
Vương Ly ly không biết lấy sức từ đâu ra, bưng bát cháo lên rồi nuốt vào ùng ục.
“Minh Thanh, đi thôi!” Lâm Phàm hít một hơi sâu nói.
Triệu Minh Thanh gật đầu rồi đi theo phía sau Lâm Phàm. Mà những người dân vây xung quanh của đều tự giác nhường đường cho họ.
Sau khi Lâm Phàm và Triệu Minh Thanh rời đi, trong phòng bệnh đột nhiên vang lên một tiếng.
“A!”
Xì xào!
Hiện trường đã hoàn toàn bùng nổ.
Tất cả mọi người đều từ trợn mắt há hốc mồm như vừa tỉnh ngộ.
Mà khi tất cả mọi người tìm kiếm Triệu Minh Thanh và Lâm Phàm thì hai người họ sớm đã rời đi rồi.
Lúc này tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Kênh livestream mưa bình luận bỗng nhiên lặng mất.
Các vị Trung y lão làng: “...”
“Triệu Lực Hành: “...”
Đám người hóng chuyện: “...”
Bây giờ bọn họ đều bị cảnh trước mắt làm cho khiếp sợ.
...
Bên ngoài bệnh viện.
“Lão sư, chúng ta có phải là đi hơi nhanh rồi không!” Triệu Minh Thanh có chút lưu luyến không muốn rời đi, cũng không phải ông không nỡ rời khỏi nơi đó. Mà là chuyện đã được giải quyết thì lẽ ra đây là lúc phải lấy lại sự trong sạch, thế nhưng lão sư lại trực tiếp rời đi, việc này khiến người ta khó mà cảm nhận được bầu không khí hiện giờ.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn Triệu Minh Thanh một cái, hắn khi nào không muốn ở đó ngồi nhìn bộ dạng ngốc nghếch của đám người kia, nhưng khi ngẫm lại vẫn có chút không quá thích hợp.
“Minh Thanh, ông nói thử xem, nếu chúng ta mà còn ở đó thì chắc chắn sẽ bị bao vây, tạm thời sẽ không thể rời đi được. Bây giờ nhân lúc bọn họ chưa có phản ứng, chúng ta khiêm tốn rời khỏi nơi này lưu lại thời khắc lịch sử. Kết quả này chỉ sợ là không giống bình thường đâu nha!” Lâm Phàm bình tĩnh nói.
Triệu Minh Thanh gật gật đầu, mặc dù không hiểu lắm lời của lão sư nói là có ý gì nhưng lão sư đã mở lời rồi thì cho dù hắn có ý gì cũng chỉ cần nghe theo là được: “Lão sư, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Lâm Phàm cười nói: “Về nhà, đi ngủ, trời sập xuống cũng không có chuyện gì liên quan đến chúng ta!”
“Đã hiểu!” Triệu Minh Thanh gật đầu, không nghĩ nhiều. Nếu hỏi hôm nay tâm trạng có sướng hay không? Đương nhiên là rất sướng rồi. Dưới con mắt của hàng trăm người hoàn thành chuyện đại sư này, không sướng là điều không thể nào.
Lâm Phàm cười lạnh, trong chuyện này Triệu Minh Thanh làm sao có thể hiểu được chiêu thức của người trẻ được chứ. Chuyện này nếu đã xảy ra rồi, còn ở đó vác mặt mo chủ động lên tiếng với người khác, vậy coi như là hết thú vị rồi.
Vận may luân chuyển, xem ra hôm nay chắc là sẽ chuyển tới cửa nhà mình rồi.
Trên mạng.
Bão bình luận có lẽ chỉ tiêu tan trong vài phút. Nhưng vỏn vẹn chỉ mấy phút đồng hồ này, không hề có người lên tiếng nói chuyện, giống như là đang đắm chìm trong sự choáng ngợp.
Đột nhiên, bão bình luận trong kênh livestream bùng lên điên cuồng.
“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!”
“Chuyện này sao có thể cơ chứ, mọi người nói cho tôi biết đi, tôi đây không phải là đang nằm mơ đấy chứ!”
“Chúng ta trước tiên không thảo luận những chuyện này vội, vừa rồi hình như chúng ta đang mắng rất hăng. Nhưng tình huống hiện tại khiến người ta rất lúng túng, mọi người nói xem nên làm thế nào bây giờ?”
“Ấy! Mọi người đâu rồi, con mẹ nó đừng có giả chết như vậy chứ, mau xuất hiện nói gì đi chứ. Bây giờ nên làm thế nào đây?”
“Mẹ kiếp! Mọi người có cần phải như vậy không? Cứ như vậy không nói lời nào sao? Con mẹ nó…”
Kênh livestream, trong nháy mắt đã yên tĩnh trở lại, toàn bộ bình luận đều không còn nữa. Bởi vì vừa rồi bọn họ đang mắng rất vui vẻ. Nhưng mà tình huống tự vả vào mặt này lại diễn ra quá nhanh, trong nháy mắt đã bị chính chủ phản đòn như thế. Hơn nữa còn bị đánh cho không có đường mà phản bác lại.
“Vừa rồi ai nói Trung Y không được, tôi thấy lão Trung y người ta rất lợi hại đó nha, đây mới là đại sư Trung Y đích thật đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận