Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 956: Tình huống phát sinh ngoài dự kiến

"Ông chủ nhỏ...." Lúc này, ông chủ cửa hàng Trần Quân mang theo một túi hoa quả đi tới: "Đây là táo từ quê chuyển phát nhanh tới, rất ngọt đó, nên tôi đem qua cho cậu một ít."
Lâm Phàm cười: "Lão Trần, ông khách khí quá rồi."
Trần Quân: "Ông chủ nhỏ, cậu nói cái gì vậy, có cái gì mà khách khí với không khách khí. Dùng lời của cậu mà nói, chúng ta đều là người của phố Vân Lý thì còn phân biệt làm cái gì chứ."
Ông Lương ở sát vách cũng mò tới, khi nhìn thấy một túi táo, cố ý nói: "Lão Trần à! ông không công bằng rồi nha, cho ông chủ nhỏ một túi mà cho chúng tôi có hai quả, có chút keo kiệt rồi đó."
Ông Trần lẩm bẩm nói: "Cái này tôi cho ông chủ nhỏ, ông chủ nhỏ cống hiến lớn như vậy thì đương nhiên là muốn lấy phần to rồi. Nếu ông còn thèm, tôi sẽ đưa cho ông thêm mấy trái."
Ông Lương bĩu môi: "Không cần, tôi biết là ông sẽ đến đây lấy lòng ông chủ nhỏ mà."
Lâm Phàm cười: "Được rồi, được rồi, lão Trần có thể cho các ông đã không tệ rồi, còn ngại ít sao."
"Nghe chưa, nghe chưa, ông chủ nhỏ nói đúng đó, cho các ông còn ngại ít sao, mấy người các ông cũng quá tham rồi đó." Lão Trần nói.
Đương nhiên đây chỉ là trò đùa giữa mọi người với nhau, bầu không khí vui vẻ hòa thuận thế này Lâm Phàm vô cùng thích.
Nhưng đột nhiên, Lâm Phàm nhìn tướng mạo Trần Quân thì nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trần Quân sửng sốt: "Ông chủ nhỏ, làm sao vậy?"
Lâm Phàm đột nhiên phát hiện tướng mạo ông Trần có biến hóa, điều này đúng là có chút quái dị. Sau đó cẩn thận nhìn, bắt đầu vận dụng tướng thuật.
Cái này không nhìn không biết, vừa nhìn thật đúng là vô cùng ghê gớm.
"Không đúng, không phải là mình hoa mắt đấy chứ." Lâm Phàm trong lòng quái dị, sau đó nắm lấy tay ông Trần, nhìn tướng tay.
Con mẹ nó, cái này là số mệnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trung niên mất con.
Ông Trần bị hành động của ông chủ nhỏ làm cho bối rối: "Ông chủ nhỏ, anh làm sao vậy?"
Lâm Phàm: "Lão Trần, con trai ông đang học ở đâu?"
Ông Trần còn chưa phát hiện ra mức độ nghiêm trọng của sự tình, không khỏi cười nói: "Ông chủ nhỏ, con trai tôi theo tôi đến Thượng Hải, nhưng thằng nhóc sau khi đến đây thì luôn ở trong ký túc xá của trường, cậu còn chưa có gặp qua nó đâu.”
Sắc mặt Lâm Phàm nghiêm túc nói: "Lão Trần, tôi không đùa giỡn với ông, con trai ông rốt cuộc đi học ở đâu, có thể sẽ xảy ra chuyện đó."
"Cái gì?" Vẻ mặt vốn còn tươi cười của ông Trần nhất thời tiêu tán, thay vào đó là vẻ mặt kinh hãi.
Ông Lương cũng nghiêm túc nói: "Lão Trần, ông chủ nhỏ hỏi ông còn không nói đó, ông còn không biết ông chủ nhỏ làm nghề gì?"
Giờ khắc này, ông Trần phản ứng lại.
Nếu như là người khác nói những lời như vậy, ông ta đã sớm chửi cho một trận, ai lại đi nói con trai ông sẽ xảy ra chuyện chứ.
Thế nhưng ông chủ nhỏ là người thế nào? Chỉ sợ người dân phố Vân Lý đều rõ ràng nhất.
Lúc này, ông Trần nói chuyện đều bắt đầu lắp bắp: "Ông chủ nhỏ, con tôi… con trai tôi đang học tại trường trung học Kim Dương."
"Đi, đi, đi trường trung học Kim Dương, mau..." Lâm Phàm vội vàng lôi kéo ông Trần đi ra ngoài.
Đám người Điền Thần Côn đuổi theo: “Có chuyện gì vậy? Sao lại vội vàng quá vậy?"
Ông Lương: "Không biết nữa! Lâm đại sư nói con trai lão Trần có thể xảy ra chuyện nên vội vàng cùng lão Trần đi."
Ngô Thiên Hà nói: "Lâm đại sư huyền học tạo nghệ kinh người, chỉ sợ thật sự có thể xảy ra chuyện rồi đó."
Lão Lương vừa nghe xong thì trong lòng cũng bất an: "Lão Điền, giúp tôi trông cửa hàng, tôi phải đi theo xem một chút."
......
Trong xe.
Tâm trạng ông Trần bất an, bị ông chủ nhỏ nói làm cho run sợ. Nếu như là người khác nói với ông ta như vậy thì khẳng định ông ta sẽ không tin. Nhưng ông chủ nhỏ là ai cơ chứ?
Lời nói của hắn, làm sao có thể không tin.
Tuy nói ông chủ nhỏ hiện tại chủ yếu bán bánh kếp, đã không còn xem bói cho người ta nữa. Thế nhưng tất cả mọi người trên phố Vân Lý đều biết ông chủ nhỏ đã nói thì đều là lời chắc chắn, nói bạn có chuyện thì nhất định sẽ xảy ra chuyện, tuyệt đối sẽ không lừa gạt người khác.
“Ông chủ nhỏ, con trai tôi sẽ không có việc gì chứ?" Ông Trần lo lắng hỏi. Bây giờ ông ta chỉ có thể đặt tất cả hy vọng lên người ông chủ nhỏ.
"Tạm thời còn không có việc gì." Lâm Phàm mở miệng nói.
Hiện giờ hắn cũng chỉ có thể nói như vậy. Hắn không nghĩ tới ông Trần lại gặp phải tình huống này, điều này đúng là không thích hợp. Trước kia, hắn đã xem tướng qua cho mọi người một lần, tất cả đều bình thường không có chuyện gì. Sao có thể đột nhiên lại phát sinh biến hóa chứ?
Tình huống bây giờ, hắn có chút nghĩ không ra. Nhưng hiện tại, ít nhất cho thấy con trai ông Trần tạm thời vẫn chưa sao. Tuy nhiên rất khó nói, sau này có thể xảy ra chuyện hay không.
Ông Lương mở miệng: "Lão Trần, con trai ông có điện thoại di động không, mau gọi điện thoại đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận