Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1113: Hôm nay 30 phần

Từ giới thiệu của bách khoa toàn thư có thể nhìn ra, những bức tranh này đều là tác phẩm đỉnh cao của Quốc hoạ. Hơn nữa hắn không hề biết tên của những tác giả này nhưng chỉ từ hình ảnh nhìn thấy trong bách khoa toàn thư, bản thân hắn nắm chắc mười phần rằng có thể đuổi kịp nguyên tác.
Bởi vì hắn có sự hỗ trợ thần bí của bách khoa toàn thư.
Đây là một loại năng lực khiến người ta không nói nên lời, đủ để cho bất luận tri thức đỉnh cao nào đều thay đổi đến mức mạnh mẽ.
Nếu như hắn vẽ những tác phẩm này ra, không phải sẽ chứng kiến ánh mắt khiếp sợ của mọi người sao? Nghĩ đến trong giới nghệ thuật, hắn sẽ giẫm chân lên các nước nước, Lâm Phàm không khỏi bật cười.
Điền Thần Côn: "Cậu làm sao vậy? Sao đang yên đang lành lại đột nhiên cười bỉ ổi như thế?”
Ngô U Lan cũng quay đầu lại. Tuy rằng không nói gì nhưng cô ta cũng biểu hiện ra ý tứ cũng giống như Điền Thần Côn.
Lâm Phàm nở nụ cười: “ Bỉ ổi cái gì chứ, tôi đây là đang cảm thấy tự tin được không? Ông không có đọc tin tức trên mạng không? Triển lãm nghệ thuật quốc tế, tôi đã sẵn sàng tham gia. Nghĩ về tác phẩm của tôi sẽ dẫm lên toàn bộ các nước trên toàn thế giới, tôi không nhịn được cười.”
Điền Thần Côn sờ trán Lâm Phàm, nghi hoặc nói: "Cũng không có sốt mà? Sao cậu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi? Điền mỗ tôi thừa nhận cậu rất lợi hại nhưng cậu cũng đừng quá kiêu ngạo. Phải biết rằng, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên... ”
Lâm Phàm gỡ tay Điền Thần Côn ra: "Đừng xem thường tôi có được không? Đợi đến ngày đó, ông sẽ biết tôi trâu bò cỡ nào.”
Điền Thần Côn dùng một loại ánh mắt, anh nói cái gì cũng đúng nhìn Lâm Phàm, sau đó điên cuồng gật đầu: "Đúng, đúng, cậu nói cái gì cũng đúng hết.”
Ngô U Lan đi tới bên cạnh Lâm Phàm: "Tôi tin tưởng anh Lâm nhất định có thể.”
Điền Thần Côn không tiếng động thở dài: "Trong mắt tình nhân hoá Tây Thi. Tình yêu quả nhiên là mù quáng, tôi đã cảm nhận được sâu sắc.”
Lâm Phàm vuốt đầu Ngô U Lan, giống như vuốt ve mèo con: "U Lan, anh Lâm của em thích hành vi mù quáng tin tưởng vào anh của em. Chờ lần này thắng, tự tay anh vẽ cho em một bức tranh.”
Ngô U Lan vừa nghe xong, cả gương mặt đầy nụ cười, khoác cánh tay Lâm Phàm: "Anh Lâm, anh đừng lừa em, em rất tin tưởng anh.”
Lâm Phàm: "Còn có thể không tin anh Lâm của em sao?”
Ngô U Lan ừ một tiếng, trong lòng vui sướng, có một loại vui vẻ nói không nên lời.
Sáng sớm.
Phố Vân Lý.
Dân chúng cảm thấy hôm nay đúng là gặp quỷ rồi, ông chủ nhỏ không ngờ lại muốn bán hai mươi phần bánh kếp. Điều này trong mắt bọn họ rõ ràng là có chút không khoa học. Với tính cách của ông chủ nhỏ thì tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ bán nhiều.
Như vậy thì chỉ có một khả năng, đó chính là, con mẹ nó có chuyện gì đó đã xảy ra.
“Ông chủ nhỏ, cậu nói cho chúng tôi biết đi, có chuyện gì xảy ra rồi? Một người dân đã nhìn thấu ông chủ nhỏ, đứng trước quầy hàng nhưng không dám nhận bánh. Lâm Phàm cười: "Không có việc gì, vẫn ổn mà, bán hai mươi phần mà mọi người còn không đồng ý sao?" Nhưng trong lòng hắn lại đang nói thầm, quả nhiên những người này không phải dễ lừa gạt. Vậy mà sinh ra tính cảnh giác mà, cái này thật bẫy người mà. Nhưng Lâm Phàm tôi muốn làm trò, chẳng lẽ còn có thể bị các người nhìn thấu chắc? Điều này nhất định là chuyện không thể nào xảy ra.
Người dân nghi ngờ nhìn ông chủ nhỏ, sao lời nói của ông chủ nhỏ có chút không thể tin vậy nhỉ.
Thế nhưng mặc kệ bọn họ có tin hay không, hôm nay 20 phần bánh kếp đều sẽ được bán đầy đủ.
Bên trong cửa hàng.
Điền Thần Côn nhìn Lâm Phàm đang bận rộn, quái dị nói: "U Lan à, cô nói xem hôm nay hắn làm sao vậy? Sao đột nhiên lại nghĩ tới bán hai mươi phần bánh kếp? Trước kia vì tăng thêm mười phần, suýt chút nữa đã lấy mạng hắn rồi.” Ngô U Lan cũng lắc đầu, có chút không hiểu: "Tôi không biết nhưng tôi cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, chẳng lẽ anh Lâm lại có chuyện gì sao? Nhưng thoạt nhìn hơi không giống lắm.”
Triệu Chung Dương nhìn nhìn, tay sờ cằm: "Tôi cảm thấy trong này nhất định tràn ngập âm mưu quỷ kế gì đó.”
Lúc này, Lâm Phàm vẫn nở nụ cười tươi đứng đó: "Mọi người, hôm nay là cơ hội khó có được, hai mươi phần bánh kếp, cam đoan khiến mọi người thỏa mãn. Nhanh chóng xếp hàng, đừng bỏ lỡ.
Người dân: "Ông chủ nhỏ, nếu cậu yêu quý chúng tôi thì làm ba mươi phần được không?"
Đây vốn là dân chúng chỉ thuận miệng nói mà thôi, đương nhiên là không nghĩ đến việc ông chủ nhỏ có thể đồng ý. Nhưng đột nhiên, bọn họ ngây người, giống như gặp quỷ, không ngờ ông chủ nhỏ lại đồng ý.
"Được, vậy hôm nay làm ba mươi phần." Lâm Phàm cười nói.
"Mẹ kiếp. Có quỷ rồi.”
"Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây, ông chủ nhỏ lần đầu tiên phá lệ muốn bán ba mươi phần bánh kếp."
“Quá cảm động, tôi biết ngay ông chủ nhỏ là tốt nhất, vĩnh viễn đều sẽ suy nghĩ vì chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận