Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1112: Mười bức danh hoạ nổi tiếng

Trên mạng.
"Mẹ kiếp! Hai người này quá kiêu ngạo rồi, hoàn toàn là không để Quốc họa của chúng ta vào mắt.”
"Kim Sung-guo này thật không biết xấu hổ, bản thân hắn học Quốc họa nhưng không ngờ lại khinh thường gốc gác."
"Đây không phải là đã thành thói quen rồi sao? Không phải Hàn Quốc vẫn nói tranh Quốc họa là của bọn họ à? Hơn nữa đoạn thời gian trước, một vị đại sư Quốc họa của Hàn Quốc có mâu thuẫn mãnh liệt với cách nói này, cuối cùng trực tiếp bị người của bọn họ phong sát. Bạn xem, sao bây giờ người nói thật lại không có kết quả tốt chứ."
"Ba năm trước, thành tích trong một triển lãm nghệ thuật quốc tế của chúng ta rất kém nên bị cư dân mạng Nhật Bản và Hàn Quốc chê cười. Nếu lần này không chiếm được thứ hạng tốt thì thật sự là quá mất mặt."
"Bây giờ hiệp hội quốc hoạ đang làm gì vậy? Chẳng lẽ người trong đó không có ai có đạt tiêu chuẩn thật sự sao?"
"Bên trên, bạn nói không phải là vô nghĩa rồi sao? Đoạn thời gian trước Hiệp hội quốc hoạ còn có thể nhúng tay đằng sau với cuộc thi của trẻ con thì có bao nhiêu tiền đồ đây? Giờ cũng đừng xem, chắc chắn vẫn là dáng vẻ cũ, mức độ được hoan nghênh khẳng định là xếp cuối cùng.”
"Hiện giờ những đại sư vẽ tranh Quốc họa của chúng ta, có mấy người là dựa vào bản lĩnh thật sự? Toàn bộ đều là tự thổi phồng, một bức họa mấy trăm ngàn, mấy trăm triệu. Con mẹ nó, đúng là vẫn có lũ bị bệnh thần kinh đi mua? Từ đó về sau, nhờ vậy mà vị họa sĩ bán tranh kia lắc mình biến đổi, trở thành đại sư Quốc họa, đi lên đỉnh cao cuộc đời."
.....
Hiệp hội Quốc hoạ.
"Lão Trịnh, bình luận bên ngoài bây giờ thật sự không coi trọng chúng ta, lúc này nhất định phải lấy được thứ hạng tốt, nếu không sẽ thật sự bị cười chê cười chết mất."
"Đúng vậy, tuy rằng chúng ta đã cố che đậy chuyện kia nhưng mà không có cách nào ngăn cản được. Cho nên dẫn đến việc người nhà cũng xem thường chúng ta.
"Hội trưởng, lần này trong chúng ta ai sẽ đưa ra tác phẩm? Căn cứ vào những lần trước, tiêu chuẩn của triển lãm nghệ thuật quốc tế là năm sau sẽ cao hơn năm trước. Nếu chúng ta không thể có được một bức tranh có tiêu chuẩn cao hơn so với những năm trước thì tôi sợ rằng sẽ nguy mất.”
Trong phòng họp, một nhóm các đại sư tụ tập để thảo luận về vấn đề này.
Những người có mặt ở đây đều là các đại sư chủ chốt trong hiệp hội, thuộc loại có thực lực chân chính chứ không phải cái loại có một chút thành tích nhỏ đã không coi ai ra gì.
Những tiêu chuẩn kia tuy rằng không tệ nhưng cũng chỉ có thể như vậy.
Trịnh Trọng Sơn bình tĩnh, không chút lo lắng: "Được rồi, triển lãm nghệ thuật quốc tế lần này, chỉ cần xuất ra ba mươi tác phẩm, bây giờ tôi sẽ chia ra.”
"Lão Vân, ông một bức, nhất định phải xuất ra tác phẩm tốt nhất của ông đấy."
Lão Vân là một ông già đeo kính, lúc này ông ta đứng lên: "Yên tâm đi, tôi có liều mạng cũng phải xuất ra một bức tranh hoàn mỹ.”
Trịnh Trọng Sơn cười nói: "Không nghiêm trọng như vậy, cố hết sức là được.”
Sau đó, lục tục gọi thêm mười bảy cái tên nữa. Ngay khi tất cả mọi người cho rằng vẫn còn, Trịnh Trọng Sơn lại ngồi xuống, trực tiếp kết thúc.
"Hội trưởng, bây giờ mới có mười bảy bộ, dựa theo quy định, còn có mười ba bộ."
Trịnh Trọng Sơn chỉ: "Ba người tôi, lão Nguyệt và lão Đào, mỗi người một bộ.”
“Vậy cũng mới có hai mươi bộ mà!”
Trịnh Trọng Sơn nhìn mọi người, lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết nói với các ông như thế nào nữa. Có phải các ông đã quên lão Lâm của chúng ta rồi không?”
Nói đến lão Lâm, tất cả mọi người đều sửng sốt, đột nhiên nhớ tới.
"Ôi chao, sao tôi lại quên lão Lâm được. Nếu lão Lâm ra tay vậy thì không phải sẽ càn quét toàn trường à."
"Đúng vậy, tôi nói chứ, sao hôm nay hội trưởng lại thoải mái như vậy, thì ra là đã sớm có chuẩn bị rồi."
Mọi người cười nói. Nếu như tác phẩm còn lại giao cho lão Lâm thì bọn họ đều yên tâm. Hiện tại, bọn họ đều đã xem qua các tác phẩm của lão Lâm, tất cả đều kinh ngạc như gặp thiên nhân. Cho như là bọn họ nghiên cứu cả đời cũng không nhất định có thể vẽ ra bức tranh như lão Lâm.
Đây chính là nghịch thiên.
Làm cho người ta không thể theo kịp.
Phố Vân Lý.
Lâm Phàm hơi khó chịu đối với bài viết trên mạng này. Quốc họa chính là tinh túy của quốc gia. Cái này mẹ nó bị người khác xem thường còn chưa tính mà ngay cả những thứ giả mạo trong giới nghệ thuật Hàn Quốc cũng có thể xem thường bọn họ sao?
Cái này còn có thể nhịn được à?
Chắc chắn là không thể chịu đựng được.
Vốn dĩ ngay từ đầu, hắn thầm nghĩ chỉ tùy tiện vẽ mười bức. Với thực lực của hắn, dù là tiện tay vẽ ra mười bức thì cũng là trấn áp toàn trường.
Nhưng hiện tại, hắn quyết định, tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy.
Không chỉ phải trấn áp, mà còn để cho bọn họ sinh ra một loại ý nghĩ, so về kỹ thuật thì họ không thể nào vượt qua.
Cho dù là cả đời cũng đừng hòng đuổi kịp.
Hắn mở bách khoa toàn thư trong đầu và bắt đầu tìm kiếm.
Trong bách khoa toàn thư, các tác phẩm Quốc họa đỉnh cao.
Mười bức danh hoạ nổi tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận