Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1147: ATM Lâm đại sư

Giờ khắc này, đám cư dân thành thị vừa mới rời giường dụi dụi mắt, chuyện gì xảy ra vậy? Có phải nhìn lầm rồi không?
Mấy tiêu đề tin tức này là sao? Biên tập có vấn đề gì không? Cho dù muốn nịnh bợ quốc gia mình cũng không nên nói quá lên như thế chứ.
Trên internet.
“Ui là trời! Hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà sáng giờ chỉ toàn mấy tin này vậy?”
“Thật không mấy má? Chúng ta xếp thứ nhất ở triển lãm tranh quốc tế hả?”
“Cha mẹ ơi, đại sư nước ngoài té xỉu, khóc nức nở. Cái này hơi ố dề rồi nha.”
“Nước ta tuyệt vời!”
“Ha ha, quá đỉnh, còn gì đã hơn chứ.”
“Những tin này là thật đấy. Bạn tôi ở bên đó nói tôi biết nè, lúc nó nhìn thấy những bức tranh này cũng choáng váng luôn đó.”
“Bạn của ông có chụp hình không vậy? Gửi bọn tôi xem những bức tranh này ra sao đi.”
“Chờ chút, để tui hỏi coi.”
“Đừng hỏi nữa, mọi người mau xem hot search trên Weibo nè. Có người tung những bức tranh kia lên rồi. Tôi thề, nhìn thấy bức thứ nhất là tôi hết hồn, nhìn đến tấm thứ mười tôi són ra quần luôn. Ai mà trâu bò dữ vậy trời?”
“Đâu đâu? Cho tôi xem với.”
Ngay lúc này cư dân mạng trên internet nháo nhào lên.
Điều quan trọng họ muốn biết những tác phẩm này là của ai.
Hot search Weibo.
Những bức tranh này do chính Hiệp hội Quốc họa đăng tải, dùng thiết bị scan tiên tiến nhất quét lại hình ảnh sau đó đăng lên trang web chính thức.
Mỗi một bức tranh trong bộ sưu tập, mỗi bức đều có thể làm lay động lòng người, gọi là siêu phẩm cũng không sai.
Lâm Phàm được Bách Khoa Toàn Thư hỗ trợ, kỹ năng Quốc họa đã đến mức siêu nhiên, cho dù là những nguyên tác trong Bách Khoa Toàn Thư cũng không thể nào so sánh với hắn, chênh lệch như trời và đất.
Các cư dân mạng xem hot search, khi thấy bức tranh đầu tiên thì tất cả cư dân mạng đều khiếp sợ.
Dù bọn họ chẳng hiểu quốc họa là cái khỉ gì, nhưng vẫn có thể xác định được là nó có đẹp hay không.
Ngắm một bức rồi lại một bức, ngắm mãi đến bức cuối cùng.
Tất cả mọi người đều thảng thốt.
Trong lòng bọn họ đều tự hỏi, những bức tranh này do con người vẽ ra sao?
Có đánh chết họ cũng không tin.
Nhất là hai bức “Thiên Lý Giang Sơn Đồ” và “Thanh Minh Thượng Hà Đồ” đã đánh một cú thật mạnh vào thị giác bọn họ, ai nấy đều không dám tin.
“Bớ làng nước ơi, cái này… Cái này là ai vẽ vậy trời? Quá hoành tráng.”
“Mọi người nhìn chữ ký kìa.”
“Lâm đại sư…”
“Lâm đại sư này là Lâm đại sư nào vậy?”
“Không phải cái người ở Thượng Hải đó chứ?”
Trong lòng mọi người vẫn chìm trong sự khiếp đảm, bức tranh hùng vĩ đập vào mắt mọi người khiến tất cả hoảng hốt, khi những người yêu quốc họa nhìn thấy những bức tranh này thì càng ngạc nhiên không khép nổi miệng, cực kỳ rung động. Bọn họ không nghĩ đến có người đã đạt đến trình độ này.
Nhìn lại những bức vẽ của họ và so sánh với những bức tranh này khác gì đom đóm so với ánh trăng, chẳng thua gì rác rưởi, không có bất kỳ điểm nào có thể mang ra so sánh được.
Trong phố Vân Lý.
Nguyên nhóm người Ngô U Lan, Điền Thần Côn vô cùng ngạc nhiên nhìn những tác phẩm trên điện thoại di động, nghi hoặc hỏi: “Anh vẽ những bức tranh này thật hả?”
Nhìn vẻ kinh ngạc của họ, Lâm Phàm bình tĩnh cười: “Cũng tạm được chứ hả?”
Điền Thần Côn gắt gỏng nói: “Má ơi, cái này mà được thôi hả? Đó là siêu phẩm đó biết chưa? Nhân vật trên bức tranh này khác gì người sống đâu. Làm sao cậu có thể vẽ được như vậy? Cái này phải học mất bao lâu chứ?”
Câu hỏi rất hay, học mất bao lâu?
Không có sự hỗ trợ của Bách Khoa Toàn Thư, cho dù học cả đời cũng không đạt được trình độ này.
Mắt Ngô U Lan lập lòe hưng phấn: “Anh Lâm, tôi hâm mộ anh quá.”
Phụ nữ ai cũng thích người có tài, dù anh Lâm hơi lười nhác nhưng lại rất chính nghĩa, hơn nữa là người rất tài hoa. Đây chính là bạch mã hoàng tử trong lòng tất cả mọi người đấy.
Lâm Phàm bình tĩnh, mỉm cười nói: “Tạm thôi, tạm thôi. Đây chỉ là chút tài vặt, nào có đáng gì.”
Triệu Chung Dương mở phát sóng trực tiếp, gào lên: “Nào các anh em, mọi người mau đến nhìn này. Lâm đại sư đang giả vờ khiêm tốn, nói mấy bức tranh này không đáng xem chút nào. Mau đến đây cho sét đánh chết anh Lâm đi.”
“Đỉnh của chóp…”
“Lâm đại sư oách quá, khi tôi nhìn thấy những bức tranh này, tôi cũng hoang mang luôn đó.”
“Tôi chỉ muốn hỏi, có cái gì Lâm đại sư không biết hay không? Quá trời quá đất rồi.”
“Những bức tranh này vừa tung ra, sau này Lâm đại sư sẽ trở thành cây ATM di động ngay.”
“Lầu trên, anh nói vậy là sao?”
“Anh không biết rồi, dưới ánh mắt chuyên nghiệp của tôi, chỉ với bức tranh có độ dài ngắn nhất đã trị giá ít nhất mười triệu trở lên, riêng bức “Thanh Minh Thượng Hà Đồ” thì càng không thể định giá nổi. Nếu Lâm đại sư chết đi, không bao lâu nữa, bức tranh đó sẽ có giá trị liên thành.”
“Ui là trời, ý của anh là trong tương lai những bức tranh này càng ngày càng đáng giá à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận