Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 602: Thay đổi kinh ngạc

Lâm Phàm: “Ông uống chỗ thuốc kia đi, sau đó tôi sẽ châm cứu cho ông một chút. Buổi chiều tôi lại châm cứu cho ông một lần nữa, sau đó ông không cần châm cứu nữa. Còn những loại thuốc đông y này, mỗi ngày ông sắc thuốc uống một gói, uống xong thì cơ thể của ông sẽ khỏi hẳn."
"Thật sao?" Đến bây giờ ông lão vẫn có chút không dám tin.
"Là thật hay giả, ông không thể tự cảm nhận được sao?" Lâm Phàm cười nói. Sau khi nhận được kiến thức phân loại y thuật, hắn thấy thật sự là quá nghịch thiên rồi. Tuy rằng không thể cứu người chết sống lại, nhưng cho dù là bệnh nan y nào thì cũng có thể chữa khỏi.
Chỉ là vào tối hôm qua, Lâm Phàm phát hiện ra, mặc dù hắn nhận được kiến thức Nghịch Thiên này nhưng lại không thể phổ biến nó một cách rộng rãi được. Bởi vì khi trị liệu những căn bệnh này đều cần hắn tự tay thực hiện, cho nên không thể không nói, cuối cùng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Ông lão vội vàng cởi áo ra. Hiện tại ông lão còn có chút hồi hộp: “Đại sư! Ngài nói tôi còn có thể sống thêm hai mươi năm nữa, đây là thật sao?"
Lâm Phàm cười nói: "Chuyện này thì tôi không thể nói chính xác được, có điều mười năm hay hai mươi năm chắc là không thành vấn đề đâu."
Ông lão cảm khái nói: "Mười năm, hai mươi năm đều không quan trọng! Tôi chỉ hy vọng tôi có thể đi muộn hơn bạn già của tôi, tôi không muốn để bà ấy phải cô đơn mà thôi!"
Lâm Phàm mở túi ngân châm dùng một lần ra, sau đó bắt đầu châm cứu. Lúc này Lâm Phàm có thể cảm nhận được mỗi một lần hắn châm xuống đều có thể cảm nhận được một lực lượng huyền diệu trong đó, đây cũng chính là sự hỗ trợ thần bí của bách khoa toàn thư.
Lâm Phàm lắc đầu, bách khoa toàn thư này quả thật là rất biến thái! Kỹ thuật bạn không đủ trâu bò thì nó tăng thêm lực lượng thần bí, biến bạn thành người có kỹ thuật trâu bò. Như vậy thì còn có thể nói cái gì đây? Chỉ có thể nói, bách khoa toàn thư quá Trâu!
"Thoải mái! Thực sự rất thoải mái!" Vẻ mặt ông lão đều hiện lên vẻ hưởng thụ. Ông chưa từng nghĩ tới, trị bệnh lại có thể thoải mái như vậy, cả người giống như là đang bay, hơn nữa chính ông cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể mình.
Vốn cơ thể còn có chỗ hơi đau nhưng trải qua lần trị liệu này, hiệu quả lập tức rõ ràng. Nơi còn hơi đau đó đã đột nhiên không còn đau nữa.
Lâm Phàm vẫn bọc ngân châm dùng một lần đã qua sử dụng lại, rồi ném vào trong thùng rác.
"Ba giờ chiều ông tới đây trị liệu lần thứ ba. Sau đợt này, ông không cần châm cứu nữa!" Lâm Phàm cười nói. Dựa theo tình huống hiện tại, e rằng châm cứu và y dược chỉ là phụ. Thứ thật sự có thể chữa khỏi bệnh ung thư này, chỉ sợ chính là do sự gia tăng của bách khoa toàn thư.
Ông lão nắm lấy tay Lâm Phàm, vẻ mặt đầy biết ơn: “Đại sư! Ngài tên là gì vậy?"
Lâm Phàm khoác tay đứng dậy rời đi: “Nhớ kỹ đấy! Ba giờ chiều!”
"Được! Tôi nhớ rồi...." Ông lão lập tức nói.
Ông làm sao có thể quên thời khắc quan trọng này được cơ chứ?
Sau khi khám bệnh cho ông lão, Lâm Phàm đã lập tức mua vé xe buổi tối. Tuy rằng ông lão đã đồng ý sẽ không nói chuyện này cho bất kỳ ai nhưng có một số chuyện, không phải cứ đồng ý là có thể làm được.
Loại tình huống này, đương nhiên sẽ làm người có tâm chú ý nên nhất định sẽ giấu không được.
Bên trong bệnh viện.
Ông lão ngâm nga hát, tâm trạng vô cùng thoải mái, cảm giác như đã lấy lại được một cuộc sống mới. Đồng thời cảm thấy nhất định kiếp trước của mình đã làm chuyện tốt gì đó nên mới cho mình gặp được một vị đại sư lợi hại như vậy.
Khi ông lão đi ngang qua quầy phục vụ thì chào hỏi y tá ở đó một tiếng, vui vẻ chuẩn bị trở về phòng bệnh trò chuyện với bà lão một chút.
"Ông ơi! Ông chờ một chút." Một y tá gọi ông lão lại. Cô phát hiện sắc mặt của ông lão thật sự rất khác trước kia. Trước kia vẻ mặt tái nhợt trong trắng thấu vàng, cơ thể có khỏe mạnh hay không nhìn một cái là biết. Nhưng hiện tại cô phát hiện sắc mặt của ông lão rất tốt, tràn đầy năng lượng, căn bản không giống như người có bệnh nặng.
"Cháu gái, làm sao vậy?" Ông lão cười hỏi.
Y tá đi tới trước mặt ông lão, cẩn thận nhìn rồi có chút kinh ngạc nói: “Ông ơi, gần đây ông có phải ăn cái gì không? Sao sắc mặt của ông lại tốt như vậy?"
"Hắc! Đây chắc chắn là do thần dược rồi! "Ông lão cười nói. Sau đó dường như nghĩ đến cái gì đó: "Gần đây cơ thể của ông tốt hơn nhiều rồi, tinh thần rất phấn chấn."
Y tá không hiểu lắm: “Ông ơi, cơ thể của ông còn đau không? "
"Không đau! Cả người rất thoải mái! Ông đi tìm bà lão đây, đợi lát nữa lại đến nói chuyện phiếm với các cháu." Ông lão tràn đầy hy vọng cho tương lai, sau đó xua tay tạm biệt, đi về phía phòng bệnh.
Các y tá bắt đầu thảo luận.
Một y tá mập mạp mở miệng: "Không đúng! Thực sự là không đúng!"
"Chúng ta đều biết có gì đó không đúng, nhưng lại không biết điều đó là gì. Nhìn sắc mặt của ông ấy, căn bản không giống như người đang bị bệnh. Hơn nữa ông lão còn bị ung thư, cho dù như thế nào thì sắc mặt tuyệt đối không thể tốt như vậy được!"
"Thật là nghĩ không ra mà! Nhưng mà nhìn bộ dáng hiện tại của ông lão thì cũng không tệ. Nói không chừng tâm trạng tốt lên thì bệnh sẽ khỏi không ít đấy?"
"Làm sao có thể chứ? Chúng ta chính là y tá đấy! Hơn nữa đây là bệnh ung thư, căn bệnh này sẽ không vô duyên vô cớ mà tốt lên đâu."
"Nếu không thì ngày nào đó để ông lão kiểm tra cơ thể một chút, xem cơ thể ông ấy có vấn đề gì không?"
"Được!"
.......
Bạn cần đăng nhập để bình luận